Lời Chúa, Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (Lc 10, 1-12. 17-20): “…Khi ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa, và sai các ông cứ từng hai người đi trước Người, đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ tới. Người bảo các ông rằng: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Các con hãy đi. Này Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: ‘Bình an cho nhà này’. Nếu ở đấy có con cái sự bình an, thì sự bình an của các con sẽ đến trên người ấy. Bằng không, sự bình an lại trở về với các con. Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống những thứ họ có, vì thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ. “Khi vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hãy ăn những thức người ta dọn cho. Hãy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: ‘Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi’. {“Khi vào thành nào mà người ta không tiếp đón các con, thì hãy ra giữa các phố chợ và nói: ‘Cả đến bụi đất thành các ngươi dính vào chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin phủi trả lại các ngươi. Nhưng các ngươi hãy biết rõ điều này: Nước Thiên Chúa đã đến gần’. Ta bảo các con, ngày ấy, thành Sôđôma sẽ được xử khoan dung hơn thành này”. Bảy mươi hai ông trở về rất vui mừng và nói rằng: “Thưa Thầy, nhân danh Thầy thì cả ma quỷ cũng vâng phục chúng con”. Người bảo: “Ta đã thấy Satan từ trời sa xuống như luồng chớp. Này Ta đã ban cho các con quyền giày đạp rắn rít, bọ cạp, mọi quyền phép của kẻ thù, và không có gì có thể làm hại được các con. Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con, nhưng hãy vui mừng vì tên các con đã được ghi trên trời…” Ðó là Lời Chúa
Suy Niệm Lời Chúa:
+/ Câu chuyện dẫn nhập: Trong thời Chiến Quốc bên Trung Hoa, khi quân nước Tề sang đánh nước Lỗ, lúc đến chỗ biên giới, bỗng thấy một người đàn bà, tay bồng một đứa bé, tay kia đang dắt đứa khác lớn hơn. Thấy quân giặc kéo tới, bà ta vội vàng bỏ đứa đang bồng trên tay xuống và bồng đứa bé kia lên, rồi chạy trốn vào núi. Viên tướng nước Tề thấy lạ bèn cho lính đuổi theo bắt lại và hỏi:- Tại sao bà lại ẳm thằng lớn mà bỏ thằng nhỏ? Người đàn bà thưa:- Đứa nhỏ là con tôi, còn đứa lớn là con anh tôi. Vì quân lính kéo tới nhanh quá, lượng sức không thể bảo toàn được cả hai đứa, cho nên tôi đành phải bỏ con tôi lại. Tướng nước Tề ngạc nhiên nói rằng:- Con với mẹ là tình máu mủ ruột thịt rất gần. Nay bỏ con mình thì như cắt ruột mà cứu lấy con anh thì nghĩa là sao? Người đàn bà trả lời:- Con tôi là tình riêng, con anh tôi là nghĩa công. Con đẻ tuy đau xót thật, nhưng đối với việc nghĩa thì biết tính làm sao. Tôi không thể nào sống mà chịu mang tiếng vô ân nghĩa giữa làng giữa xóm được. Viên tướng nước Tề vội cho dừng quân lại và sai người về tâu với vua rằng:- Nước Lỗ chưa thể đánh được. Vì quân ta vừa mới đến chỗ biên cương đã thấy con mụ đàn bà nơi xó rừng mà còn biết đặt tình riêng dưới nghĩa công, thì huống chi là những bậc quan lại sĩ phu trong nước. Nên xin vua cho rút quân về. Vua Tề cho là đúng và đồng ý lui quân.
+/ Tin Mừng hôm nay cho ta thấy Chúa Giêsu sai các môn đệ đi rao giảng Tin Mừng. Theo tường thuật của Thánh Luca, Chúa Giêsu đã sai đi rao giảng không phải chỉ nhóm 12 tông đồ mà còn cả nhóm 72 môn đệ nữa. Ý của Chúa cũng muốn các môn đệ phải biết đặt sự nghiệp chung, lợi ích của Nước Trời trên vật chất ở đời như bao bị, giày dép, tiền bạc, áo xống. Việc rao giảng Tin Mừng phải là công tác quan trọng, cần thiết và cấp bách hơn tất cả mọi lợi ích riêng tư. Việc loan Tin Mừng không phải là việc của một cá nhân riêng lẻ, mà là việc
của cả tâp thể cộng đoàn Giáo Hội, không phải là độc quyền của riêng ai, nhưng phải liên đới và liên kết với nhiều người khác.
+/ Theo chú giải của William Barclay, điều hết sức quan trọng về người truyền đạo cũng như thính giả nghe. Khi ra đi phải sẵn sàng chờ đợi sự hiểm nguy như chiên giữa bầy muông sói, nhưng cũng đừng để cho lòng bối rối vấn vương vào những sự thế tục. Sứ giả cần lên đường cách nhẹ nhàng. Cần phải chú tâm vào bổn phận của mình, đừng phí thì giờ vào những nghi lễ lạt lẽo vô vị, nhưng phải ra đi như những con người được thúc giục bởi một động lực cao cả. Không phải Tin Mừng dạy làm điều bất lịch sự, nhưng là người của Thiên Chúa không nên quay ngang hoặc trì trệ vì những điều nhỏ nhặt, đang khi những việc lớn chờ đợi kêu gọi mình. Không nên làm việc để kiếm tư lợi. Không nên đi từ nhà này qua nhà khác cố ý tìm nơi dễ chịu hơn, đầy đủ tiện nghi hơn.
+/ Theo chú giải của Lm Inhaxiô Hồ Thông thì:
– Con số bảy mươi hai (hay bảy mươi, theo vài thủ bản khác) quy chiếu đến bản liệt kê các dân tộc trên mặt đất của chương 10 sách Sáng Thế. Tất cả nhân loại đều là con cháu của ông Nô-ê sau hồng thủy, và bị phân tán thành bảy mươi dân tộc theo bản Kinh Thánh Hy-bá, hay thành bảy mươi hai dân tộc theo bản Kinh Thánh Hy-ngữ. Sứ vụ của nhóm bảy mươi hai môn đệ báo trước việc loan báo Tin Mừng khắp tận cùng thế giới; sứ vụ này chuẩn bị các nơi mà chính Chúa định đến. Sứ vụ bao la đến độ Đức Giê-su phải nói: Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin Chủ ruộng sai thợ ra gặt lúa về.
– Ý nghĩa của việc sai đi. Đức Giê-su là Đấng được Chúa Cha sai phái để rồi đến lượt mình, Ngài sai phái các môn đệ của Ngài. Ở đây, Đức Giê-su sai các môn đệ cứ từng hai người như Ngài đã làm như vậy đối với nhóm Mười Hai. Nếu có hai người cùng nhau làm việc, thì công việc sẽ dễ dàng hơn. Nhưng nhất là, theo Lề Luật, một biến cố chỉ được chứng thực nếu có ít nhất hai nhân chứng.
– Tinh thần siêu thoát: Sự khó nghèo và niềm cậy trông vào ơn Quan Phòng của Chúa, phải là dấu hiệu của vị thừa sai. Không túi tiền bạc, không bao bị để đựng vài vật dụng cá nhân hay thức ăn, thậm chí giày dép cũng không. Câu: Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường là lời khuyên thích hợp cho những người Đông Phương, vốn thích những hình thức chào hỏi xã giao dài dòng. Người môn đệ chỉ có một hành trang đích thật, đó là sự bình an tự tại mà người ấy có thể truyền đạt. Bình an mà người môn đệ Chúa Giê-su trao ban vượt quá lời chào bình an (shalom) của người Do thái, vì đó là sự bình an bắt nguồn từ Chúa. Sự bình an này được nhân cách hóa; nếu sự bình an này bị khước từ, nó sẽ trở về với người được sai đi.
– Ở giữa dân ngoại: Chúa Giê-su căn dặn nhóm bảy mươi hai môn đệ rằng: Người ta cho ăn uống thức gì, thì anh em dùng thức đó. Một huấn thị thật ý nghĩa trong khi thi hành sứ mạng giữa muôn dân, nhưng không được gặp thấy trong những lời dặn dò cho nhóm Mười Hai. Huấn thị này hàm chứa một bữa ăn được dọn tại nhà dân ngoại. Ngay từ bây giờ, Chúa Giê-su loan báo rằng người Ki-tô hữu được phép ăn mọi thứ thức ăn, không còn phân biệt những thức ăn thanh sạch với thức ăn không thanh sạch nữa.
– Những thất bại: Đức Giê-su báo trước cho các môn đệ những thất bại, tuy nhiên những thất bại sẽ không ngăn cản được công việc loan truyền Tin Mừng. Việc phủi bụi chân là cử chỉ người Do thái thường làm khi trở về đất Pa-lét-tin, để nhắm là không đưa bụi trần vào đất thánh của họ. Ví dụ như thánh Phao-lô và thánh Ba-na-ba, khi bị trục xuất khỏi thành An-ti-ô-khi-a miền Pi-xi-đi-a, liền giũ bụi chân, cử chỉ này không bày tỏ sự khinh bỉ nhưng bày tỏ thái độ đoạn tuyệt.
– Niềm vui đích thật. Bảy mươi hai môn đệ trở về, lòng hớn hở; họ đã chứng kiến uy quyền của triều đại Thiên Chúa và sự thất bại của những quyền lực sự ác. Nhân danh Chúa Giê-su, họ đã trục xuất ma quỷ. Chúa Giê-su khẳng định với các môn đệ rằng Ngài có quyền trên ma quỷ và Ngài thông ban quyền này cho họ.
+/ Để kết, Bài đọc 2, Gl 6, 14-18, Thư gởi tín hữu Ga-lát, liên hệ đến cộng đoàn chúng ta để làm phần kết.
– Cắt bì đích thật là sống theo luật của thập giá, chính là đóng đinh những đam mê xác thịt và những ham muốn trần thế vào thập giá, để nên một với Đức Ki-tô. Đó mới là cắt bì đích thật. Thập giá là nguồn ơn cứu độ duy nhất. Nghi thức xưa không còn có nghĩa lý gì nữa; chỉ duy một điều đáng kể đó là trở thành một thọ tạo mới.
– Dân Ít-ra-en mới là tất cả những ai liên kết những Ki-tô hữu gốc lương dân với Ít-ra-en của Thiên Chúa, họ cũng trở nên con cái của Lời Hứa, như thánh nhân đã nói trước đó: Nếu anh em thuộc về Đức Ki-tô, thì anh em là dòng dõi ông Áp-ra-ham, những người thừa kế theo lời hứa. Amen
Linh Mục G.B. Nguyễn Ngọc Nga