Chuyện mỗi tuần – chuyện “ Đón nhận Nước Thiên Chúa, với tâm hồn một trẻ em”

“Người ta đem cả trẻ thơ đến với Đức Giê-su, để Người đặt tay trên chúng. Thấy vậy, các môn đệ la rầy chúng. Nhưng Đức Giê-su gọi chúng lại mà nói : “ Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cản chúng, vì Nước Thiên Chúa là của những ai giống như chúng. Thầy bảo thật anh em: Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa, với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào.” ( Lc 18, 15 – 17)

Hải quan nước Mỹ từng thu giữ một lô những chiếc xe đạp mà giấy tờ thông quan không hợp lệ, rồi sau đó tổ chức các cuộc đấu giá từng chiếc một để thanh lý…

Trong một cuộc đấu giá nọ…có một cậu bé khoảng 10 tuổi…luôn luôn là người ra giá đầu tiên… với số tiền là “ 5 đô-la”…Nhưng lần nào cũng thế, cậu thất vọng nhìn những người khác mang những chiếc xe đạp đi với giá 30 hoặc 40 đô-la…

Khi cuộc đấu giá tạm ngừng để nghỉ ngơi, một nhân viên hỏi cậu bé sao không ra gíá cao hơn…Cậu trả lời : vì cháu chỉ có 5 đô-la thôi…

Buổi đấu giá tiếp tục…Cậu bé vẫn là người ra giá đầu tiên…và lần lượt những chiếc xe được đưa đi với những cái giá cao hơn…Sự kiên trì của cậu bé gây chú ý cho những người còn lại trong hội trường và họ thấy hứng thú với cách ra giá của cậu…

Và cuối cùng còn lại là một chiếc xe đạp tốt, thân xe sáng loáng như mới, có hộp thay đổi tốc độ số, đồng hồ đo tốc độ, đèn chiếu sáng…Thật sự là một chiếc xe đạp tốt…

Nhân viên bắt đầu hỏi : “ Có ai ra giá không ?”

Dù không còn mấy hy vọng, nhưng cậu bé vẫn đứng lên và kiên trì với cái giá “5 đô-la !”…

Cả hội trường bỗng yên lặng…Mọi cặp mắt đổ dồn về phía cậu bé…Không một ai lên tiếng…Không một ai giơ tay…Và cũng không một ai ra giá…

Sau khi hỏi ba lượt : “ Có ai trả giá cao hơn không ?”…mà vẫn thấy hội trường im phăng phắc, nhân viên đấu giá hô to : “ Chiếc xe đạp này sẽ bán cho cho cậu bé mặc quần short trắng, đi giày thể thao kia !”…Cả hội trường đều vỗ tay…Cậu bé vui mừng giơ lên tờ 5 đô-la nhàu nát, cũ kỹ…Cậu bé rạng rỡ cười, bởi vì đây là chiếc xe đạp cậu từng mơ ước : nụ cười tươi tắn, hạnh phúc…

Lại có chuyện một cô bé đứng khóc bên cổng nhà thờ vì nhà thờ quá chật, cô không thể len lỏi vào bên trong để ngồi học biết về Chúa với bạn bè…Vị mục sư phụ trách nhà thờ nhìn thấy cô với bộ y phục không được gọn gàng và mới mẻ gì lắm nên phần nào đoán được tình hình cuộc sống của em…Ông dắt cô bé vào…và tìm cho em một chỗ…

Trở về lại nhà, nhớ tới những gì xảy ra, cô bé thầm cám ơn vị mục sư…đồng thời cũng thấy tiếc vì nhà thờ chật quá…nên nhiều em nhỏ không có chỗ để học biết về Chúa và yêu mến Người…

Hai năm sau cô bé qua đời vì mắc một căn bệnh hiểm nghèo…Vị mục sư được thông báo và ông đến để đưa tiễn em…Gia đình trao cho vị mục sư một cái ví nho nhỏ, nhưng có vẻ nặng…Bên ngoài viết hai chữ “nhà thờ”…Vị mục sư mở nó ra : bên trong là những đồng tiền lẻ và tấm giấy nhỏ ghi bút tích của cô bé : “Dành tặng Thượng Đế, hy vọng có thể xây nhà thờ của chúng ta lớn hơn một chút, để nhiều bạn trẻ có thể vào nhà thờ học tập.”…Thì ra trong hai năm qua, cô bé đã vì Thượng Đế và nhà thờ của ông mà tiết kiệm số tiền này…

Trong cuộc họp ngày Chúa Nhật kế tiếp đó, vị mục sư đã cho mọi người chiêm ngưỡng bút tích cũng như số tiền tiết kiệm của cố bé, đồng thời ngỏ lời kêu gọi mọi người đáp lại tình yêu vô tư mà cô bé dành cho Thượng Đế cũng như những người quanh mình bằng cách cùng chung tay hoàn thành di nguyện của cô bé…

Một tờ báo tại địa phương biết và đã cho đăng tải câu chuyện cũng như di nguyện của cô bé lên trang nhất tờ báo của mình …

Một người chuyên bán buôn đất đai đọc bài báo và sẵn sàng nhường lại cho Hội Thánh một khu đất rộng và đẹp với giá thỏa thuận là số tiền để dành trong cái ví của cô bé …

Thời gian ngắn sau đó, số tiền quyên góp lên tới trên 100.000 đô-la – đủ để xây dựng một nhà thờ có sức chứa lớn hơn…

Tâm nguyện của cô bé đã thành hiện thực vì nó đụng đến trái tim của Thượng Đế và của con người…

 Chúa Giê-su dạy : “ Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa, với một tâm hồn trẻ em, thì…” (Lc 18 , 17)

 

Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp

Chia sẻ Bài này:

Related posts