Bình an của người Truyền giáo

Với lời sai đi của Chúa: “Thầy sai các con  ra đi như chiên con ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, giày dép, bao bị… Đến bất cứ nơi đâu, các con hãy nói thế này: “Bình an cho nhà này”, chúng ta hãy xác tín, tất cả mọi người, dù là linh mục, tu sĩ hay giáo dân, đều có chung một ơn gọi xuất phát từ Chúa Kitô, đó là được sai đi sống chứng nhân cho Tin Mừng ở giữa cuộc đời này.

Nhưng cuộc ra đi, vào đời làm chứng cho Chúa, làm chứng cho Tin Mừng của Chúa, không là những bước chân êm ái, càng không bao giờ là lụa là gấm vóc. Nhưng  đó là khó khăn, là chống đối, là “chiên ở giữa sói rừng”…

Những tưởng đầy những khó khăn giăng mắc như vậy, Chúa sẽ dạy phải mang theo vũ khí, mang theo gậy gộc và tất cả những gì cần thiết để đề phòng. Nhưng không! Chúa dạy những điều ngược lại: “Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: Bình an cho nhà này”.

Hình như Lời Chúa có sự mâu thuẫn? Vì một người xem ra không hề có bình an, ngược lại, bị vây bọc bởi những nguy hiểm đến nỗi “như chiên con ở giữa sói rừng”, vậy mà lại lên tiếng chúc “bình an cho nhà này”. Như Vậy bình an mà Chúa muốn nói đây là bình an như thế nào? Làm sao lại có thể trao ban bình an, trong khi bản thân chẳng có bình an?

Hóa ra, hành trang để giữ người môn đệ trong đời sống đức tin không phải là tiền của, hay bất cứ thứ vật chất nào, nhưng là bình an trong tâm hồn. Đó chính là bình an nội tâm. Đó là ơn bình an của người biết tín thác cho Chúa, biết đặt trọn sự sống và cuộc đời mình trong tay Chúa.

Đó là thứ bình an sâu lắng, là tất cả sự chấp nhận vì lòng yêu mến Chúa, vì muốn tháp nhập thập giá đời mình vào thập giá Chúa Kitô. Đó là bình an cho dù bên ngoài, nơi thân xác vẫn có đó rất nhiều đau khổ, rất nhiều thử thách, gian lao…

Đó là thứ bình an nội tâm cần thiết vô cùng cho những tâm hồn thuộc về Chúa Kitô, những tâm hồn muốn làm môn đệ Chúa. Bình an ấy giúp họ ngày đêm miệt mài để “Danh Cha cả sáng, Nước Cha trị đến”, và Lời của Người lan tỏa, dẫu có phải chịu cảnh khốn cùng, nguy hiểm như “chiên con ở giữa sói rừng” đi nữa.

Bình an trong tâm hồn mới có thể giúp ta giữ vững đức tin, giúp ta mạnh mẽ sống đời sống chứng nhân Tin Mừng. Nếu lòng mà thiếu vắng ơn bình an, ta không thể đứng vững trước những khó khăn, nhiều lúc tưởng chừng vùi lấp mình trong đau khổ. Nếu không có bình an nội tâm, chính lúc bản thân bị chìm trong đau khổ, thì tuyệt vọng dễ hơn vươn lên.

Nếu không lãnh nhận bình an nơi Thiên Chúa, nhiều lúc cuộc đời vùi ta trong đau khổ, sẽ dễ làm ta nghi nan, nguy hiểm hơn, dễ mất đức tin.

Chỉ có Thiên Chúa là nguồn bình an đích thực. Hãy cậy dựa vào Chúa, xin Người ban cho ta bình an trong tâm hồn. Hãy chiêm ngắp thập giá Chúa Kitô để học nơi Người bài học của sự vâng phục và đón nhận. Để như Chúa Kitô, lòng ta cũng sẽ bình an và nhờ đó có thể trao ban bình an cho anh chị em.

Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết cách trao bình an cho anh chị em, bằng việc chính chúng con luôn nỗ lực cầu nguyện để kín múc bình an nội tâm nơi Chúa.  Dù qua năm tháng, dù lâm vào hoàn cảnh nào, hay dù gặp thử  thách đến đâu, lòng chúng con vẫn trung kiên sống ơn gọi của mình, để danh Chúa được cả sáng và biên cương của Hội Thánh được nới rộng ngày càng nhiều hơn. Amen.

Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG

Chia sẻ Bài này:

Related posts