Bắc phương sứ giả là Lý Hài đi đến nước Lương, Lương Võ đế cùng với ông ta đi du ngoạn các nơi, ngẫu nhiên đi đến chổ phóng sinh, Võ đế hỏi Lý Hài : “Nước nhà của ông cũng có phóng sinh chứ ?” Lý Hải trả lời : “Không bắt và cũng không thả”. Võ đế mặt lộ nét hổ thẹn. (Cổ kim tiếu sử) Suy tư: Phóng sinh là một hành động nhân đạo, người ta có thể phóng sinh những con chim bồ câu, hay…
Read MoreCategory: Tu Đức – Cảm Nghiệm
Yêu muộn
Em Em gục đầu xuống bàn ăn, khóc nấc lên một cách tuyệt vọng. Thức ăn vương vãi. Con mèo len lén đến lượm một miếng thịt, ngơ ngác, rồi biến đi… Tối hôm ấy chồng Em miễn cưỡng về ăn cơm nhà. Vợ chồng nói chuyện với nhau rời rạc như cơm nguội. Chồng Em lặng lẽ gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng, nhằn nhằn ba cái, rồi lè ra, ném vào mặt Em: “Nấu ăn dở như c.”. Em ngồi chết trân. Chồng Em quay ngoắt một…
Read MoreLưu Sinh lộ tẩy
Lưu Sinh bình thường thích ăn to nói lớn để khoe khoang mình. Có một lần, đi Vô Tích viếng mộ bạn hữu là họ Châu, môn khách nhà họ Châu cúi đầu chào và hỏi: “Tại sao ngài đến chậm quá vậy ?” Lưu Sinh nói: “Hôm qua cùng với trạng nguyên Cố làm câu đối liễn đến nửa đêm, cho nên hôm nay mới đến trể”. Qua một lúc sau, trạng nguyên họ Cố cũng đến, họ Lưu bèn đi nghe ngóng nơi môn khách và hỏi: “Ông…
Read MoreDiệu pháp tạ khách
Hoành thánh của nhà Kiều Trọng Sơn làm ăn rất ngon, đã có nhiều quan khách bạn bè đến xin ăn nên rất khổ não. Một hôm, ông ta bỏ trước các bàn của thực khách một tờ giấy và nói với khách: “Sau khi ăn xong mới có thể mở tờ giấy ra”. Các khách ăn xong thì mở tờ giấy ra coi, té ra trong giấy viết cách nấu hoành thánh, khách cười lớn và đi về. từ đó không còn người khách nào đến xin ăn hoành…
Read MoreVòng Gai và Nụ Hôn
Ðưa chân vào đời là vô bờ những tiếng gọi đi về tương lai. Mỗi bước chân là một lựa chọn định hướng. Lối nào cũng là lời mời gọi thiết tha. Có lối đi êm đềm của hạnh phúc lứa đôi. Cũng có tiếng gọi về một cuối đồi trải dài nẻo đường lý tưởng. Ðó là lối đi của thập giá, là bước chân Ðức Kitô. Trong lối đi ấy, hồn Ðức Kitô như một cánh diều đong gió, thênh thang, thản nhiên cõi đời. Người thanh niên…
Read MoreThế Giới Cực Lạc
Có một lần, hai anh em Lục Tính cùng đến chùa Long Đàm du ngoạn, nhìn thấy một phòng tối, đứa em nói: “Đây nhất định là địa ngục mà người ta thường nói”. Người anh trả lời : “Không đúng, đó là thế giới cực lạc”. (Cổ kim tiếu sử) Suy tư: Địa ngục thì nhất định là phải tối tăm và thế giới cực lạc thì nhất định là phải sáng sủa, đó là quan niệm của nhiều người, và chính Chúa Giêsu cũng đã nói như thế…
Read MoreLạy Chúa, xin cứu con – Chương 9: Thằng bé nói : “Cha em thường dùng chiếc dây thắt lưng này sau khi ông ấy đã uống say vào ban đêm.”
Thằng bé nói: “Chào Soeur. “Còn mấy phút nữa là tới giờ em có cuộc phỏng vấn xin việc làm. Em giúp Soeur một tay nhé? “Chắc là có một việc nào đó em có thể giúp đỡ Soeur được phải không nào? “Công việc chung quanh còn nhiều quá. “Nếu có công việc gì Soeur cứ cho em biết nhé? “Em sẽ làm bất cứ việc gì Soeur muốn nhờ em làm.” Thằng bé nhìn tôi, đôi mắt và đôi tai của nó đều lanh lợi, nó kiễng tới…
Read MoreCòn gì đâu nữa
Em. Em đến khóc trong văn phòng của tôi. Hỏi tại sao, Em không trả lời. Tôi rút lui để Em khóc một mình. Tôi biết Em đang trải qua một cơn khủng hoảng ghê gớm. Chờ cho Em thôi khóc, tôi mới trở lại để lắng nghe. Nước mắt của Em đã cạn, nhưng nỗi đau của Em vẫn còn. Em nói chuyện với tôi trong tiếng nấc nghẹn ngào. 1. Em đứng thơ thẩn bên quốc lộ, đón xe đi Sài Gòn. Chờ mãi chẳng thấy bóng dáng…
Read MoreCon là người mang lửa để đốt cháy
Chúa Giêsu tự xưng mình là người mang lửa đến trần gian. Tiếp tục sứ mạng của Chúa Giêsu, con cũng là người mang lửa, Chúa Giêsu đã trao bó đuốc qua tay con. Con muốn chạy thật nhanh , chạy khắp trần gian, chuyển lửa đến tay nhiều người, như người mang lửa từ núi Olympe Lửa con mang là tình thương, là nhiệt tâm, là sức mạnh của Thiên Chúa, nhằm đốt cháy, thiêu hủy những gì còn dơ bẩn và tạo dựng, đổi mới. Con là ngọn lửa bùng cháy…
Read MoreHạnh Phúc – Chương 10: Con Người
SỰ TIẾN BỘ G.K Chesterton có lần đã nói: “Trên thế gian này có một cái chẳng hề tiến bộ chút nào, đó là ý tưởng về tiến bộ”. Ý ông muốn nói rằng nếu ta không xác định rõ thế nào là tiến bộ thực sự, thì chẳng khi nào ta biết ta có tiến bộ hay không. Vô phúc thay vẫn có nhiều người thay vì theo đuổi lý tưởng này, họ lại chuyển qua lý tưởng khác và gọi đó là tiến bộ. Ta chẳng bao giờ…
Read MoreNăm đức của mèo lười
Ở Vạn Thọ có một hòa thượng tên là Bân Sư, nhìn thấy một con mèo lười thì nói với khách: “Người ta thường nói gà có năm đức, con mèo này cũng có năm đức : Thấy chuột không bắt là nhân; chuột chôm đồ nó nhường chổ là nghĩa; khi làm tiệc đãi khách có thức ngon nó xuất hiện là lễ; thịt cá thơm ngon để trong chạn (tủ thức ăn) nó có thể lén lấy mất là trí; khi mùa đông đến nó vùi trong đống…
Read MoreRác
Tuyết rơi từ bao giờ không biết, cứ mưa trong lặng lẽ một trời đêm. Tôi vén màn nhìn qua khuông cửa kính phòng ngủ. Ðường vắng tanh. Nghe ngoài trời gió tuyết rì rào đập xuống vuông kính cửa sổ. Có tiếng xe nặng nề. Tiếng cần trục cẩu chiếc thùng sắt ở đầu ngõ. Tôi đoán trời đã gần về sáng vì xe đổ rác đang đi thu rác. Vào mùa đông ở những tiểu bang miền Bắc Mỹ 6 giờ sáng trời vẫn tối mù sương. Phòng…
Read MoreHai Lần Đối Hay
Lúc còn nhỏ Vũ Tiêu Úy thường hay được mẹ cột tóc trên đầu giả làm hai cái sừng. Một ngày nọ, có một hòa thượng tên là Cổ Xuân về trường làng du ngoạn nhìn thấy nó, bèn chế giễu nói: “Đầu trâu lại sinh ra sừng rồng”. Vũ Tiêu Úy đối lại: “Mõm chó sao lại mọc ngà voi”. Hòa thượng thấy tài trí của thằng nhỏ này thì rất kinh ngạc. Vũ Tiêu Úy sau khi về nhà thì nói với mẹ: “Từ này về sau mẹ…
Read MoreTiện mồm ứng đối
Văn Hoàng đã từng ứng đối với Giải học sĩ, nói: “Có người viết câu ‘sắc nạn’’ rất là khó đối”. Giải học sĩ lập tức trả lời: “Quá dễ”. Đợi một lúc sau Văn Hoàng không thấy Giải học sĩ viết xuống câu đối, nói: “Mặc dù nói rất dễ, sao lại ứng đối chậm quá vậy?” Giải học sĩ trả lời: “Tôi vừa mới đối đó”. Văn Hoàng mới sực tỉnh ngộ và cười ha ha. (Cổ kim tiếu sử) Suy tư: Người thông minh thì ứng đối…
Read MoreNhững Hiệp Sĩ của ngày hôm nay
Thời trung cổ, các hiệp sĩ bênh vực các kẻ góa bụa, mồ côi, các hiệp sĩ bảo vệ danh dự, bảo vệ quê hương, họ mộ quân đi phương xa để giải phóng mồ thánh Chúa. Ngày hôm nay, các hiệp sĩ chiến đấu để tiêu diệt bệnh tật, đói rách, cùng khổ, mù chữ, thất nghiệp. Họ chiến đấu vì hòa bình, họ chấp nhận mọi hy sinh, để xây dựng một hệ thống kinh tế mới, một nền hòa bình trường cửu. Họ tận tụi với công…
Read MoreKhông phải đất quý
Viên Liễu Phàm nói về địa lý rất giỏi, đã đi đến Quang Phúc để khảo sát địa vực, hỏi một người nông dân ở trong thôn: “Ông có nghe nói đến một vài nơi ở đây có tình trạng đất quý không?” Người nông dân trả lời : “Tiểu nhân sinh trưởng ở đây đã hơn ba mươi năm rồi, chỉ có thấy người đội mũ cánh chuồn chôn ở đất Quang Phúc, chứ chưa thấy người đội mũ cánh chuồn đến cúng tại phần mộ”. Họ Viên không…
Read MoreLạy Chúa, xin cứu con – Chương 8: Nó nói : “Em tin sơ biết em rất yếu bệnh”
Con ma nói: “Xin lỗi bà… a, em xin lỗi Soeur.” Rồi nói tiếp: “Em không biết Soeur có thể chỉ giùm em làm thế nào để chỗ bức tượng Nữ Thần Tự Do được không? “Em đã quá giang suốt từ Texas đến đây để xem bức tượng…. “Và em muốn nhìn thấy bức tượng trước khi… trước khi em chết.” Tôi nhìn vào hai con mắt sâu hoắm, nhưng vẫn sinh động và đầy kiên cường của Fred. Tôi đứng đó, nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây thơ…
Read MoreThoải mái nửa ngày
Có tên quan sứ đi chơi ở trên chùa, hòa thượng làm tiệc thết đãi ông ta. Tên quan sau khi ăn uống no say, tràn trề hứng thú, lập tức ngâm lên hai câu thơ của người nhà Đường: ”Nhân đi qua trúc viện gặp lời của tăng, lại được phù sinh thoải mái nửa ngày”. Hòa thượng nghe xong thì cười khổ hai tiếng, quan sứ hỏi tại sao lại cười, hòa thượng nói: “Ngài là quan sứ già được nửa ngày thoải mái, tôi lão hòa thượng…
Read MoreNghe theo một lần
Trước đây, có tên nghịch tử, phụ thân nói bên đông nó lại làm bên tây. Trước khi chết, phụ thân sợ rằng đứa con không đem ông chôn trong đất, nên làm tờ di chúc chỉ rõ ràng : “Sau khi cha chết thì con phải đem cha chôn trong hồ nước”. Nhưng sự đời ai mà biết được, đứa con lại đổi ngược ý nghĩ rằng : “Thường ngày mình luôn vi phạm lệnh của cha, hôm nay cha đã chết, nên nghe lời cha một lần vậy”.…
Read MoreTôi không có nhà
Trong thị trấn Đồng có Phương Mưu rất bủn xỉn, ngày nọ có anh trai ở quê đến thăm, Phương Mưu vì để tiết kiệm một bữa ăn nên giả bộ đi xa. Anh trai chỉ có nước là nhịn đói đi ngủ, nửa đêm có con chồn hôi đến tha gà, Phương Mưu không ngủ nên lên tiếng đuổi chồn hôi, anh trai nghe tiếng bèn thở dài nói: “Tiểu đệ, không phải em vắng nhà sao ?” Phương Mưu vội vàng trả lời: “Không phải em, nhưng là…
Read MoreHuệ Chuột
Em. Em đến tìm tôi vào lúc trời nhá nhem tối. Tôi không nhận ra Em. Em không, nhìn ra tôi. Hai thầy trò đứng ớ ra một lúc, rồi cùng à một tiếng. – Cha mập hơn xưa. – Còn con thì phờ phạc quá. Tại sao vậy? – Con bị phá sản hoàn toàn. Mất cả vợ lẫn con. – Vợ con đi lấy chồng khác? – Không. Nó vẫn ở vậy. – Còn con thì lấy vợ khác? – Cũng không luôn. Hai đứa ly nhân. Nhà…
Read MoreTáo quân áo trắng
Trần Mạnh Hiền vốn không thích khách khứa đến nhà, từ trước đến nay cũng không lưu khách lại dùng cơm trong nhà, các đồng sự bèn làm tặng cho ông ta một câu chế nhạo : “Hai mươi bốn tháng chạp, táo quân của thiên hạ đều về trời yết kiến ngọc đế, tất cả táo quân đều mặc áo đen, chỉ có táo quân của một người là áo trắng. Ngọc đế thấy kỳ quái, Bèn hỏi : “Tại sao chỉ có ông là áo trắng ?” Táo…
Read MoreHạnh Phúc – Chương 9: Tình Đồng Đội
VỀ VIỆC RỈ TAI Thường tình từ thuở xa xưa đến nay, người ta cho rằng chỉ đàn bà mới ngồi lê đôi mách. Nhưng thực sự, cánh đàn ông cũng mắc phải chính tật xấu này mà họ gọi là “phê phán”. Chúa đã từng phán “Đừng xét đoán tha nhân, để ngươi khỏi bị xét đoán”. “Xét đoán” ở đây nghĩa là đánh giá một cách đầy ác ý, bới lông tìm vết. Chỉ duy có Thiên Chúa mới biết rõ tâm hồn con người, còn người phàm…
Read MoreKhắc bảng “Cấm nổi giận”
Đô ngự sứ Trần Trí tính tình nóng nảy khác thường, động một tí là đánh người. Lúc ông ta rửa mặt thì phải có bảy tên đầy tớ hầu hạ nhưng vẫn không vừa ý, đến khi rửa mặt xong thì rất ít người là không bị ông ta đánh. Lúc ông ta ngồi, nếu ai đi qua mà có tiêng chân bước, thì cũng đều bị ông ta chửi mắng. Có một người bạn khuyên ông ta đổi tính nết, thế là ông ta bèn nhờ thợ chuyên…
Read MoreCấm Mặt Trăng chiếu sáng
Lúc cuối đời Đường Chiêu Tông, Phượng Tường tiết độ sứ Lý Mậu Chân ra lệnh chỉ có phủ của ông ta độc quyền bán đèn dầu, tất cả lợi nhuận đều tăng cường cho lương ăn và sinh hoạt phí của quân đội, nhưng đèn dầu không bán được bởi vì dân chúng chuyển qua dùng đuốc cây thông. Lý Mậu Chân ra lệnh cấm dùng đuốc cây thông, nghệ nhân Trương Đình Phan yêu cầu gặp Lý Mậu Chân, dùng khẩu khí trào lộng cười nói: “Chỉ có…
Read More