BÀI 2
Những Vết Rạn Nứt
Bây
giờ ở một mức độ trưởng thành hơn, tôi có thể nhìn lại trường
hợp của mình, cũng như chia sẻ với bạn bè cùng cảnh ngộ, và
có thể nhìn ra những nguyên nhân ẩn tàng, hay có thể gọi là
những vết rạn nứt kín đáo nhưng kéo dài đã đưa một gia đình
từ chỗ như có vẻ hạnh phúc cho đến chỗ đổ vỡ.
Vết rạn thứ 1: Hãnh diện về nhau
Tôi nghĩ có nhiều người rất hãnh diện về người yêu của
mình, và càng hãnh diện về nhau, càng cảm thấy nhau đáng yêu
nhiều hơn nữa. Sau khi lấy nhau người ta vẫn tiếp tục hãnh
diện về nhau. Hãnh diện về dung mạo, vóc dáng, tài năng, sự
khéo léo, tánh tình dễ thương,v.v… Nói chung là hãnh diện về
những gì nổi bật của bạn đời mình.
Còn gì hãnh diện hơn cho người đàn ông khi đi bên cạnh một
phụ nữ xinh đẹp mà ai cũng biết ngay đó là người yêu hay vợ
của mình. Phải là một người đàn ông có một giá trị hay hấp
lực nào đó mới chinh phục được một người đàn bà xinh đẹp
như thế chứ. Ngược lại, người đàn bà cũng thường hãnh
diện khi người chồng có một giá trị hay đức tính nổi bật
nào đó, như thành công, có thế giá, có tài ăn nói, hoặc khéo
tay sửa sang nhà cửa, hoặc là người vui vẻ, hiền lành, luôn
tỏ ra trân quý vợ mình,v.v… Giá trị của người này làm nổi
bật giá trị của người kia, đúng như người ta thường khen
những đôi “trai tài gái sắc”, nghĩa là cả hai cùng có những
giá trị làm cho nhau nổi bật. Ðiều này không những không có gì
sai quấy mà còn tốt đẹp nữa đấy chứ, phải không ạ?
Bây giờ ta thử xét câu “hồng nhan đa truân" xem sao. Người
ta thường nghĩ câu này nói lên một định luật khó thoát cho
những người phụ nữ đẹp. Trong một dịp đưa các con tôi đi
dự một hội chợ trong đó có nhiều trò chơi để trúng giải có
thưởng, tôi mới thấy câu này rất thấm thiá cho những người
đàn bà đẹp bị cuộc đời bạc đãi. Số là đứa con trai thứ
hai của tôi có cái tánh rất giống bố là nếu muốn điều gì
thì sẽ nhất định đạt cho bằng được, và điều gì càng
thách đố càng không chịu thua. Ơ hội chợ đó, cháu đã chọn
những trò chơi khó và chơi một cách say sưa, càng chơi càng
thắng, càng thắng càng say sưa hơn…. Giải thưởng là những con
thú nhồi bông, thắng được con nào cháu lại đưa cho mẹ giữ
dùm để chơi tiếp. Khi chơi chán rồi cháu mới bỏ đi, tôi liền
đưa lại cho con mình những con thú vừa thắng được, và rất
ngạc nhiên khi thấy con tôi dửng dưng lắc đầu không muốn lấy
con nào hết. Tôi chợt hiểu. Con tôi muốn chứng tỏ tài năng
của mình bằng cách chơi để thắng, nhưng chính sự hãnh diện
(pride) đã làm cho cháu thoả mãn, chứ không phải những con thú
nhồi bông (prize) mà cháu thắng được. Có lẽ nhiều người đàn
ông đã quyết chiếm được người đẹp mà bao nhiêu chàng trai mơ
ước, nhưng chỉ để thắng cuộc và hãnh diện về khả năng
chinh phục của mình (pride), chứ không hẳn đã yêu gì người con
gái xinh đẹp ấy, vì cô ta chỉ như những con thú nhồi bông xinh
đẹp (prize) kia mà thôi.
Tiếng Mỹ có cụm từ “trophy wife”, tạm dịch là “vợ đoạt
giải” hay “vợ đoạt cúp” để chỉ sự hãnh diện của người
đàn ông lấy được người vợ đẹp tuyệt vời. Như vậy, hãnh
diện là cái đích mà người ta nhắm tới, và giải thưởng chỉ
là điều phụ thuộc. Tệ hơn nữa, sau khi đoạt được giải thưởng
rồi, người ta đâu chịu ngừng ở đó mà sẽ sẵn sàng chứng
tỏ khả năng nữa khi có dịp. Bởi vậy những người đàn ông
có tiền bạc, danh vọng thường đoạt thêm cúp dài dài, toàn cúp
vàng không! Nhiều người đàn ông chẳng có gì ngoài cái miệng
nịnh ngọt để chinh phục phụ nữ thì cũng đoạt cúp bạc, cúp
đồng, cúp gì cũng là cúp hết mà. Những cái cúp này hễ khi có
ai thi được đem ra khoe, bằng không thì để đó cho bám bụi,
hoặc nếu có cúp khác ngon lành hơn thì những cái cúp cũ sẽ bị
bỏ xó, lăn lóc vào lãng quên!
Ngược lại, nhiều phụ nữ cũng hãnh diện khi chiếm được trái
tim của một người đàn ông có tài, thành công, có điạ vị,
danh vọng… mà bao nhiêu người phụ nữ khác ao ước có được.
Ðành rằng hãnh diện về người đó, nhưng cũng là cách để
chứng minh những giá trị hơn người đã giúp mình chinh phục được
một người đàn ông như thế.
Vết rạn thứ 2: Cố gắng làm người
hoàn hảo trong mắt nhau
Vì lúc đó chúng tôi thiếu trưởng thành nên chưa chấp nhận
một sự thật hiển nhiên là không hề có cái gọi là “hoàn
hảo” ở bất cứ ai, vì con người là bất toàn. Cho nên “cố
gắng làm người hoàn hảo trong mắt nhau” thường làm cho người
ta không dám sống y hệt như con người thật đầy bất toàn của
mình. Tôi đã sống như vậy mà không biết. Tôi luôn cố gắng để
trở thành người đàn bà hoàn hảo trong mắt chồng, một người
vợ ngày càng giỏi giang khéo léo hơn. Cố gắng thăng tiến trong
nghề nghiệp, lo chăm sóc nhà cửa con cái, học làm những món ăn
độc đáo hơn… Thấy như lý tưởng quá còn gì? Nhưng thực ra
tôi đã chỉ nhắm vào việc làm tăng giá trị của chính mình mà
thôi. Ngược lại thì người phối ngẫu của tôi lúc đó cũng
thế, cũng chỉ nhắm vào việc làm tăng giá trị của chính mình.
Chúng tôi không hề biết rằng nhắm vào chính mình nhiều hơn là
để ý đến nhau, sống cho chính mình nhiêu hơn là sống cho nhau.
Có lẽ cũng vì vậy mà có nhiều người vợ luôn nhắm vào việc
làm tăng giá trị của mình qua việc sửa sắc đẹp, mua sắm nữ
trang và quần áo hợp thời hơn… Không chỉ để hơn bạn bè, nhưng
cũng để cảm thấy mình có giá trị hơn trong mắt chồng. Những
ngưòi chồng cả ngày mê mải với công việc cho đến tối khuya,
có lẽ cũng muốn vợ thấy mình là người chồng chăm chỉ và
hết mình cho gia đình. Nhưng điều người ta ít thấy được, là
mỗi người đều sống cho chính mình nhiều hơn là sống cho nhau,
để ý đến chính mình nhiều hơn là để ý đến nhau. Chẳng
thế mà có nhiều bà vợ trách chồng: “Em có mặc áo đẹp anh cũng
chẳng để ý và khen lấy một câu!”
Vết rạn nứt kín đáo này có thể đưa người ta tới chỗ chỉ
xoáy vào những gì có liên quan đến cái tôi, chứ không để ý
tới và hiện diện với người phối ngẫu. Dù hai thân xác ở
bên cạnh nhau, nhưng tâm trí thì chạy theo chuyện riêng của mình.
Thí dụ người vợ nấu bữa cơm thật ngon, chờ bữa ăn có vợ
có chồng. Nhưng sắp ăn hoặc đang ăn thì có cú điện thoại và
một trong hai người sẽ bỏ dở việc ăn uống để thao thao bất
tuyệt trên điện thoại với đầu giây bên kia ở đâu đó. Người
phối ngẫu kia sẽ lặng lẽ ăn cho xong bữa và cảm thấy bị
lãng quên, nhưng rất khó nói lên tâm trạng của mình, vì người
kia vẫn tưởng rằng hai người đang “có mặt” ở bên cạnh
nhau!
Vết rạn thứ 3: Muốn thấy ở nhau một
con người hoàn hảo
“Muốn thấy ở nhau một con người hoàn hảo” thì có khác nào
muốn trở thành …đui mù để không còn thấy được sự bất
toàn mà ai cũng có.
Nhưng chúng tôi không tránh được cái mà người Mỹ hay nhắc
tới, kêu là midlife crisis, tôi tạm dịch là nguy cơ giữa chừng đời.
Vì đúng là tới giữa chừng đời thì thực tế phũ phàng đã đập
mạnh vào đôi mắt mù loà của chúng tôi, bắt chúng tôi phải
nhìn ra con người bất toàn của nhau. Một người hiện nguyên
hình con người bất toàn khi không vượt qua nổi cái bẫy thử
lòng chung thủy, khiến người kia “mộng vỡ tan tành” trước
sự bất toàn của bạn đời mình. Rồi thêm một người không qua
nổi kỳ khảo thí về chấp nhận và tha thứ. Thêm một người
không qua nổi bài khảo thí về lòng thành thật và can đảm nhận
lỗi. Ðã “muốn thấy ở nhau một con người hoàn hảo” thì
làm sao tha thứ cho bất cứ sự bất toàn nào kia chứ? Ðã từng
“cố gắng làm người hoàn hảo trong mắt nhau” thì làm sao mà
thành thật nhận lỗi được kia chứ ?
Tuy chúng tôi vẫn “cố gắng làm người hoàn hảo trong mắt
nhau” và có đứa con thứ tư, nhưng sự cố gắng của người
này trở thành mai mỉa, diễu cợt đối với người kia, vì nó khơi
dậy sự thất vọng và đau đớn về những khám phá ra sự bất
toàn của nhau. Ôi, nếu chúng tôi đã chẳng “muốn thấy ở nhau
sự hoàn hảo” thì đâu đến nỗi phải thất vọng đau đớn như
thế? Cặp kiếng cũ nhìn mọi điều đều trọn hảo giờ đây
được thay thế hoàn toàn bằng cặp kiếng nhìn chỗ nào cũng
chỉ thấy thiếu sót và lỗi lầm. Mình hận chính mình vì đã
sống bao nhiêu năm bên cạnh một người đầy dẫy thiếu sót và
lỗi lầm, thế mà mình lại ngu xuẩn tới độ “muốn thấy ở
người ấy sự hoàn hảo”. Và dĩ nhiên chúng tôi không thể nào
tiếp tục sống trong tâm trạng dày vò nhau và dày vò chính mình
như thế mãi.
(Sau này tôi đã trưởng thành hơn để thấy rõ vấn đề, và bây
giờ nếu ai tỏ ra mộ mến tôi thì tôi …run lắm, vì tôi biết
mình bất toàn, nên sẽ có ngày cái người mộ mến tôi nhìn ra
sự bất toàn của tôi, họ sẽ hận tôi và hận ngay cả họ
nữa.)
Hơn thế nữa, hồi nào tới giờ chúng tôi “hãnh diện” với người
khác về nhau, chúng tôi muốn cho người khác thấy rằng chúng tôi
rất hạnh phúc. Vì luôn tỏ ra như thế nên bây giờ phải đành
…tiếp tục tỏ ra cho người khác thấy rằng quí vị chỉ toàn
nghe “tin đồn thất thiệt”, chứ chúng tôi vẫn hạnh phúc kia
mà. Ôi chao! Sĩ diện! Nào có phải “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ
đã hay”, mà đúng ra là thiên hạ biết hết mà mình vẫn lừa
dối cả chính mình như thể không hề có chuyện gì, cho đến khi
dành nhìn nhận sự thật vì đã quá rõ ràng. Thế là chúng tôi đồng
ý dọn đi xa, và sau đó một người đã quyết định ra đi một
mình tới một nơi xa hơn nữa và không hẹn ngày trở lại.
Tới đây coi như tôi có thể bắt đầu nói về những biến
chuyẻn nội tâm sau khi đổ vỡ rồi phải không?