Cuộc Đời Chúa Cứu Thế – Tiến Thoái Lưỡng Nan

BUỒN VUI ĐẮP ĐỒI

Cậu Gioan sinh ra. Trinh Nữ coi thời hạn viếng thăm đã hết. Người xin từ biệt bà chị họ, cả hai cùng sầu, mấy hàng lệ rơi lã chã…….

Một làn áo đỏ lợt lại bay về Nazareth, Trinh Nữ trở về quê hương, tâm hồn ngây ngất, thánh ân dào dạt, lúc lúc lại thầm ca bài Magnificat.

Trinh Nữ về nhà, ông Giuse đến chào thăm săn đón với những nụ cười tươi thân ái. Hai Thánh nhân lại gặp nhau. Hai ngọn nến sáng lại sóng đôi nhau tỏa hào quang và nhiệt khí trên bàn thờ kính ái.

Ông Giuse sẽ nghĩ đến việc thành hôn, vì trước đây mới có lễ đính hôn !

Thành hôn ! Cái danh từ tươi sáng gồm biết bao sửa soạn êm đềm !

Nhưng giữa trời quang mây tạnh, thình lình nổi lên cơn giông, mưa sa gió táp. Ngày vui chưa kịp hưởng, đêm sầu đã lại ! Trong họ ngoài làng có tiếng thì thào tới tai ông Giuse

Maria, bạn ông có thai !

Thoạt tiên không tin, ông hết sức bỏ đi như cơn cám dỗ. Nhưng dần dần bụng dạ cũng phải tin theo hiện trạng trước mắt : Maria quả đã có thai. Tâm trí ông liền bối rối lại, trở nên đích cho những nhát rìu lo âu băm bổ. Sự thực là Maria vắng mặt 3 tháng và đã có thai. Có thai không phải vì đã ăn ở với ông Giuse hay vì có tình ngang ý trái với người nào khác ! Nhưng vì phép lạ của Chúa Thánh Thần. Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thai như lời thiên thần đã báo trước.

Maria biết rõ như vậy, nhưng ông Giuse hiểu sao ra ! Thành thử ông buồn phiền bối rối, nỗi niềm sầu khổ này mỗi ngày một tăng lên, lộ ra với những nét răn khác thường trên khuôn mặt vốn bình tĩnh.

Thấy người thân mến phải đau khổ vì mình, Maria cũng mất hết vui ! Bể sầu càng nổi sóng, bão chua cay càng thổi mạnh, Người thấy không biết làm cách nào tháo gỡ, Người thấy mình chét chẹt giữa hai điều cùng không có thể : Một đàng không thể công khai tuyên bố việc bí mật của Thiên Chúa. Một đàng khác cũng không thể tự tiện ngỏ với Giuse :

Này Giuse thân ái ! Tôi tốt phúc lắm, thai ở trong tôi là do Chúa Thánh Thần đã làm nên.

Không ! Không ! Nói thế làm sao được ? Ai tin ? Tự mình chứng minh cho mình thì còn nghĩa lý gì ! Do thế Trinh Nữ chỉ biết lặng thinh, gởi tâm khổ vào lời cầu nguyện, phó muôn sự mặc ý Chúa.

Tàn nhẫn thay ! Vết đau mỗi ngày một loang rộng. Mây nghi hoặc mỗi ngày một đen đặc và bao trùm lấy Giuse. Dấu Có thai càng rõ rệt, ông càng phiền muộn. Da dẻ xanh nhợt, mặt mày hốc hác, cặp mắt lim dim lờ đờ mơ mộng, suốt ngày đăm chiêu vào chỗ vô định xa xắm….

Ngày ngày ông vẫn luôn tay làm việc, cố gởi nỗi lòng vào mạch cưa tiếng búa, và những chiếc ghế nhỏ xinh. Nhưng lúc buông tay khỏi việc, tiếng chàng đục vừa im, vấn đề kia liền vụt trở lại .

Ông là người rất thánh thiện, và hiểu Lề Luật rõ ràng. Và theo Lề Luật có hai cách giải quyết :

Cách thứ nhất, là tố giác phạm nhân về tội gian dâm trước án tòa, với những tang chứng rõ rệt, tòa sẽ tuyên án tử hình, cho phép dân và khổ phu ném đá dâm phụ !

Cách thứ hai là giải phóng Maria cách êm đẹp trước mặt hai chứng tá, giao cho cô một tờ ly thư mà trong đó không nói rõ nguyên nhân chi cả.

Theo luật thì thê. Nhưng đời sống Maria lại rất thánh thiện, không thể nào bắt bẻ được. Lạ lùng thay ! Cô vẫn hồn nhiên, vẫn bình tĩnh, vẫn nồng nàn thành thực trong tình yêu thương, vẫn trong sáng và dè dặt trong dáng điệu.

Cũng có lúc hào quang trinh tiết của cô tựa như hiển hiện rạng ngời đến nỗi không thể nào hồ nghi được cô đã thất trinh. Phải ! Không thể nào tội lỗi lẻn vào được con người nhân đức ấy.

Tóm lại ông Giuse vẫn tin chắc như hai với năm là mười, rằng bạn mình vô tội. Nhưng trái lại Maria quả thật đã có thai !

Ôi Maria quả thật là một người trần gian không thể hiểu !

Nhưng Giuse một người công chính mang trong mình một linh hồn sáng suốt, thấm nhuần bằng dòng máu nhân từ của Tân Luật ( chỉ Luật Phúc Âm ) Không có bằng chứng rõ rệt là Maria đã phạm tội, ông không dám nghĩ đến chuyện đem ra sỉ nhục công khai người bạn ông vẫn kính yêu.

Vậy ông định trao trả Maria một cách âm thầm cho nhạc phụ để cô được tự do. Âm thầm nghĩa là không viết ly thư chính thức với những nguyên nhân, ngày tháng và chữ ký, nhưng chỉ đưa tin cho nhạc phụ biết ý mình đã đổi thay. Cái ý định đó ông tính sẽ lọc lại một lần nữa bằng lời cầu nguyện, rồi tìm dịp ngỏ cho Maria biết. Tuy nhiên ông vẫn do dự phân vân.

Một đêm kia mệt lã sau chuỗi ngày lo nghĩ, Giuse đặt mình trên chiếc chõng tre, ngủ một giấc nặng nề hoảng hốt ! Tâm trí ông khuấy rối lung tung. Mỗi lúc chợt tỉnh, vấn đề gai góc kia lại tái diễn. Nhưng đột nhiên một thiên thần đã hiện đến và phán bảo :

Giuse con vua Đavít, chớ ngại nhận lấy Maria làm bạn. Bào thai trong lòng Người là do Chúa Thánh Thần. Người sẽ hạ sinh một con trai và đặt tên là Giêsu nghĩa là Cứu Thế vì Người sẽ cứu chữa dân Người khỏi tội khiên.

Tiếng thiên thần vừa vọng xuống, ông Giuse thấy cả một vũ trụ linh hồn đã biến đổi.

Ông được soi sáng một cách rõ rệt hoàn toàn, trời tăm tối và u buồn lại hóa ra thanh quang sáng lạn, một làn vui sướng nổi dậy lâng lâng. Giờ đây ông lại hiểu mình có cả một địa vị đặc biệt trong việc giải cứu các sinh linh nữa. Ông sẽ là gia trưởng một gia đình mà trong đó người con là Chúa Cứu Thế, vị cứu tinh của muôn dân, và người vợ là một trinh nữ tuyệt vời thánh thiện. Trước kia bối rối bao nhiêu, bây giờ lại sung sướng bấy nhiêu. Ông hiểu hết ý nghĩa lời tiên tri Isaia trong Cựu Ước : Một Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh nam nhi. Nam nhi đó sẽ được thiên hạ tôn xưng là Emmanuel, nghĩa là Chúa ở với chúng tôi. (Is. 7: 14 )

Sáng hôm sau ông vội vã đi gặp Maria để tỏ bày và xin lỗi. Ông vui quá mà hai mắt long lanh giọt lệ. Cô Maria cũng chỉ biết vui thôi, cô đọc trong giọt lệ của bạn nhiều ý nghĩa, cô âm thầm ca lại bài Magnificat.

Mấy ngày hôm sau, thành Nazareth được chứng kiến một lễ thành hôn đáng ghi trong lịch sử. Đó là lễ cưới cô Maria. Chiều về khí nóng dần bớt, gió hiu hiu thổi, mang theo mát mẻ ven trời. Một bọn thanh niên y phục lịch sự, ca hành theo điệu ống tiêu và nhịp tiểu cổ, từ nhà chú rể tới nhà cô dâu. Đến cửa, cả bọn đều đứng đợi, chỉ một mình chú rể được hân hạnh bước vào. Cũng chính lúc ấy, cô dâu mặt ửng đỏ, từ biệt họ hàng và ra đi. Lần sau hết bọn phù dâu sửa lại cho cô cái lúp lớn thêu hoa che mình và đặt trên đầu cô một vòng hoa trắng kết lẫn với hoa nho nhỏ màu cam. Chuỗi người quần áo sặc sỡ đã dàn hàng, mặt mày hớn hở, họ bắt đầu tiến bước, các cô cầm đèn, còn các cậu thì cầm đuốc nhựa thông; cứ thế tiến thẳng đến nhà chú rể. Mọi người vào nhà, cánh cửa khép lại, và tiệc bắt đầu giữa tiếng chúc tụng âu ca.

Giuse đón Maria về nhà. Cả hai đã nên vợ chồng chính thức. Maria sung sướng, Bà năng đếm ngón tay ngày Thánh Tử sẽ sinh ra. Bà sửa soạn ngày ấy bằng tất cả sự có thể, Bà mua vải, may tã, thêu khăn, nhất là siêng năng cầu khẩn.

Giuse cũng sung sướng hết sức, một đàng Ông yêu kính người bạn hiền vô song, một đàng khác ông không hề dám nghĩ đến việc vợ chồng ăn ở. Ông biết rõ lắm, cũng như ông, người bạn của ông đã khấn ở đồng trinh trọn đời và hiện là Mẹ Thiên Chúa.

Từ ngày được soi sáng, ông cũng siêng năng làm việc hơn để dành dụm chút ít, chờ ngày Thánh Tử sinh ra. Ông hiểu Chúa Cứu Thế không muốn luôn luôn sống bằng phép lạ, mà chính bằng việc làm của ông. Nên ông càng sung sướng thêm nghị lực làm việc.

Gia đình Giuse Maria là một gia đình gương mẫu, ban ngày thuận hòa an vui, chăm chỉ làm việc. Tối đến cầu kinh ; giọng trong trẻo của đôi bạn khiết trinh êm ái đưa lên trời thẳm như khói hương trên đàn hiến lễ. Và những câu hàn huyên buổi tối, thường xen vào một mẫu chuyện vô cùng thân mật đáng ghi :

Thiên thần truyền cho tôi gọi Thánh Tử sẽ sinh ra là Giêsu.

Vâng ! Chính thực mệnh lệnh trên là như thế.

Giêsu tức là vị cứu tinh !

Vâng ! Quả vậy, và người còn là vị cứu tinh vô cùng vinh hiển, Người sẽ thống trị muôn đời và muôn dân.

Câu chuyện đó cứ nồng nàn nối tiếp và thường tận kết bằng những tiếng chúc tụng ngợi khen Chúa Trời cao cả…

Chia sẻ Bài này:

Related posts

Leave a Comment