Giữa Đêm Khuya Tịch Mịch

SẦU PHIỀN VÀ HẤP HỐI, MÁU CHẢY VỚI MỒ HÔI !

Những lời tâm sự thiết tha của Chúa trong bữa Tiệc Ly đã chấm dứt. Ngài và các tông đồ cùng ca bài cảm tạ rồi ra khỏi thành giữa bóng tối đêm khuya. Lúc ấy mười giờ đã sắp điểm, ngoài các đường phố vẫn lác đác bóng người đi tìm nhà trọ. Đó là những lữ khách thập phương đên Jêrusalem để dự lễ Vượt Qua.

Chúa và các tông đồ đi quanh lối Đền thờ, xuống một thang dài bằng đá, leo qua chiếc cầu gỗ bắc trên thung lũng Cédron, tiến lên núi Cây Dầu, rồi vào một khu vườn có tường vây, gọi là Giết-si-ma-ni (Gethsemane)Đây là nơi Ngài quen đến nghỉ và cầu nguyện. Khu vườn này rộng mỗi bề chừng 60 thước, trong có nhiều cây dầu cây lãm và một máy ép dầu. Bên cạnh vườn có một hang khoét sâu vào hang núi. Đến trước cửa hang, Ngài bảo các tông đồ rằng:

-Các con hãy ở lại đây, để Thầy đến nơi kia cầu nguyện.

Nói xong, Ngài để các tông đồ ở lại và chỉ đưa ba ông đi theo. Đó là các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan.

Bốn thầy trò vừa đi vừa chuyện vãn, lúc nhỏ lúc to, câu chuyện nhuốm một vẻ buồn của những người sắp gặp nguy trên đường mạo hiểm. Rồi nét mặt Ngài đổi sắc, Ngài vốn không sợ bao giờ, nhưng bấy giờ cả thân Ngài run rẩy, biểu lộ một sự khiếp sợ, khổ cực và sầu phiền vô hạn. Ngài than thở với ba môn đệ:

-Linh hồn Thầy buồn rầu quá, buồn rầu đến chết được. Các con ơi ! Đừng xa Thầy, các con hãy cầu nguyện với Thầy, để các con tỉnh thức với Thầy và không nản chí.

Ngài nói như ngõ ý cần một bạn thân bên cạnh để an ủi trong giờ sợ hãi, nhưng rồi Ngài bảo ba ông ngồi nghỉ dưới gốc cây, và một mình Ngài tiến đến chỗ có tảng đá to, cách xa nơi ba môn đệ bằng ném một hòn đá. Ở đó dưới ánh trăng khuya, ba ông xem rõ cử chỉ và nghe rõ tiếng của Ngài .

Ngài quỳ gối mặt phủ phục sát tảng đá, và dáng điệu như e ngại một sự gì. Ngài cầu nguyện:

-Lạy Cha. Cha làm được mọi sự. Nếu đẹp ý Cha, xin Cha hãy cất chén đắng này xa Con. Nhưng xin Cha đừng theo ý Con, một cử ý Cha. !

Ngài cầu khẩn Đức Chúa Cha cất khỏi Ngài cái giờ khủng khiếp mà Ngài cảm thấy sắp đến, vì bấy giờ tâm hồn Ngài sầu buồn không thể tả, Ngài cảm thấy cô đơn, cay đắng, khiếp sợ, lo âu. Tất cả tội lỗi từ Adam cho đến người chót hết trong nhân loại, tất cả những tệ bạc vong ân, từ sự phản bội đen tối của Giuđa, tất cả những khổ tâm của Đức Mẹ cùng cái chết nhuốc hổ Ngài sẽ phải chịu…..Tất cả những thống khổ đó đã thành một khối lớn, chất nặng trên tâm hồn Ngài, khiến Ngài đau đớn tê mê, con tim Ngài nghẹt thở, thân thể Ngài run giật. Ngài đã biến thành nạn nhân của phiền sầu và đau thương ! Nhưng chưa hết, bể sầu càng dâng lên mạnh, tràn ngập khắp tâm hồn Ngài, và mũi kim khổ não mỗi lúc càng đâm sâu khiến cơ thể lẫn trái tim của Ngài ngất ngư như người hấp hối chết, và một trang thái hữu hãn của người phải sầu phiền tới cực độ xảy ra: Từng giọt máu trong mình Ngài lẫn với mồ hôi lướt mướt chảy quanh mình !

Quả thực nhân tính trong Ngài đã phải qua một thử thách gắt gao; Thân thể bị đau khổ dày vò, tinh thần bị khiếp sợ và sầu phiền quá sức. Trong giờ thê lương thảm đạm ấy, Ngài sấp mình cầu nguyện hay ngửa mặt lên trời nhìn, cũng chỉ thấy một mình trơ trọi giữa mảnh vườn tịch mịch giá lạnh. Nét mặt ủ dột đang cầu nguyện, Ngài bỏ dở thất thểu đi tìm ba môn đệ ở gần, để xin một lời an ủi. Nhưng ba ông đã ngủ say. Ngài lay động ông Phêrô nói:

-Simôn ! Con ngủ thế ư ? Con không thể tỉnh thức được một giờ sao ?

Ba cái xác liền động cựa, tỉnh giấc một chút, Ngài lại bảo các ông:

-Hỡi các con ! Hãy tỉnh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Các con biết: Hứa dễ mà làm chẳng dễ đâu. Tâm thần mau lẹ nhưng xác thịt yếu đuối !

Biết rõ không mòng gì được môn đệ giúp đỡ hay an ủi, Ngài lại trở về chỗ cũ. Tảng đá đã lạnh càng lạnh thêm, chung quanh gió lạnh vi vu thổi. Khiếp sợ và sầu phiền chưa buông tha Ngài, nhưng càng ức hại và cấu xé thêm. Ngài lại phủ phục với điệu bộ sầu phiền kinh sợ và cầu nguyện cũng một lần như trước, nhưng luôn luôn kính phục ý Đức Chúa Cha:

Lạy Cha ! Nếu không qua khỏi được, mà Con phải uống chén đắng, thì xin vâng ý Cha

Cầu nguyện xong, Ngài trở lại với ba tông đồ, nhưng Ngài thấy các ông vẫn ngủ. Ngài đánh thức các ông, nhưng các ông không buồn dậy, con mắt các ông đã nặng quá. Các ông cũng luống cuống chẳng biết thưa lại với Ngài làm sao. Thấy vậy, Ngài bỏ các ông, lại một mình đi cầu nguyện, than thở với Đức Chúa Cha cũng một lời như hai lần trước. Và lần này, một sứ thần từ trời hiện xuống ủy lạo.

Trong suốt một đời, Ngài chỉ cần xin nhân loại giúp đỡ và an ủi có một lần thôi. Nhưng lời xin của Ngài đã chẳng được nhân loại chấp thuận, không thể cậy nhờ vào nhân loại nữa, giờ đây Ngài để cho Thiên thần an ủi, và cảm thấy trong mình một nghị lực bùng nổi dậy…. Ngài đã vui nhận hết mọi hy sinh, hết mọi nhuốc hổ, hết mọi cực hình. Ngài đã thắng mọi cám dỗ của quỷ ma, đã chế ngự mọi khiếp sợ và sầu phiền. Trước kia ngần ngại bao nhiêu, bây giờ hăng hái bấy nhiêu. Ngài có thái độ một chiến sĩ hăng hái nhảy lên võ đài chiến đấu.

Vui sướng vì giờ hy sinh đã sắp điểm. Ngài đứng dậy và lần thứ ba trở lại với các tông đồ. Thấy các ông còn ngủ, Ngài nói to để lộ một chút mỉa mai:

-Bây giờ các con cứ ngủ yên. Việc đã muộn rồi. Không cần tỉnh thức và cầu nguyện nữa.

Tuy nhiên chưa tỉnh hẳn, các ông vẫn còn ngái ngáp, Ngài buộc lòng phải lay tỉnh và nói rõ với các ông:

-Đã đến giờ rồi. Trong giây lát nữa, Con Người sẽ bị nộp vào tay kẻ ác. Nào, đứng dậy chúng ta cùng đi. Kìa kẻ nộp Thầy đã đến gần.

Nói xong Ngài vội đến đánh thức các tông đồ khác với cùng một tin sét đánh như trên

nào chỗi dậy, Con người sẽ bị nộp, kìa kẻ nộp Thầy đã đến.!

Chia sẻ Bài này:

Related posts