Ý Nghĩa Sự Đau Khổ: 9. Hãy Nhìn Xuống

Bạn đã nhìn lên. Bạn đã ngắm phúc Thiên đàng, và chắc Bạn đã hiểu: Muốn lên chốn cực lạc ấy, thì phải chịu khó, phải đi đường Chúa đã đi: con đường ấy Bạn biết rồi, không phải đường đầy hoa hồng, không phải đường sống theo xác thịt; không, nó là đường đầy đau khổ, đường thánh giá, đường tử nạn. Chúa đã đi trước, và hết mọi người muốn theo Chúa, đều phải đi theo.

Nhưng, Bạn thân ái, vì muốn Bạn hiểu những điều tôi muốn nói cùng Bạn, vì muốn cho Bạn chắc được hạnh phúc, mà tôi nói thêm với Bạn một điều này nữa, một điều có sức giúp Bạn chịu khó cho nên:

Tôi xin Bạn: Hãy nhìn xuống.

Nhìn xuống đâu? Và nhìn xuống để làm gì? Bạn nán lòng chờ đợi, Bạn sẽ hiểu.

Bạn hãy nhìn xuống.

Trước hết, Bạn hãy nhìn xuống hỏa ngục.

Nếu trước đây, Bạn đã trót phạm một tội trọng thì chính là chỗ Chúa dành cho Bạn rồi. Chính nhẽ ngày nay Bạn phải ở dưới ấy rồi… Ở dưới ấy??? Lạy Chúa, ai hiểu được ở hỏa ngục là thế nào? Nếu loài người hiểu được hỏa ngục là gì, thì ai dám phạm tội nữa, nhưng người ta phạm tội trọng, là vì không hiểu hỏa ngục đáng ghê đáng sợ dường nào!

Trong sách “Thánh Mẫu Phương danh Kim thư”, Thánh Anphongsô thuật truyện sau này:

 

Vào khoảng năm 1604, tại một tỉnh thuộc miền Flandre (Phờ-lăng) nước Pháp, có hai chàng thanh niên trẻ tuổi tên là Richard (Risa) và René (Rơ-nê) cùng lưu học. Nhưng cả hai chẳng lo học tập, chỉ mải vùi đầu trong cuộc truy hoan…

Một đêm, hai người hẹn nhau tới vui đùa trong một xóm thanh lâu, mãi tới khuya Richard bỏ ra về, René vẫn còn mải vui ở lại.

Về đến nhà thay quần áo ngủ xong, Richard chợt nhớ lại, ngày hôm ấy chưa đọc ba kinh Kính mừng dâng Đức Mẹ như đã quen. Người mỏi mệt, mắt díp lại vì buồn ngủ, nhưng chàng cũng cố đọc cho xong mấy kinh Kính mừng thường lệ, vừa đọc vừa ngủ gật, tắc trách cho chóng xong rồi ngả lưng.

Vừa mới chợp mắt, chàng bỗng thấy có tiếng đập cửa, và liền khi ấy cánh cửa phòng tuy vẫn đóng, Richard kinh hãi thấy một người mặt mày hốc hác, thân hình tiều tụy, sừng sững đứng đối diện với chàng về phía cuối giường. Chàng thất đảm kêu lên:

– “Ngươi là ai?”

Người kia đáp:

– “Kìa anh, anh không nhận ra tôi à?”

Nghe tiếng nói, Richard nhận ra được tiếng René, bạn chàng. Chàng hỏi:

“Nhưng trông sao anh kinh hãi thế? Anh làm sao mà ra nông nỗi này?”

Người bạn rền rĩ nói: “Khốn nạn thân tôi!..Anh ôi, tôi bị đày… ”

Richard ngắt lời: “Nhưng vì cớ gì?”

– “Để tôi kể cho anh nghe. Khi tôi vừa bước chân ra khỏi căn nhà khốn nạn, mà chúng ta vừa vui chơi khi nãy, tôi liền bị một thằng quỷ bóp chặt lấy cổ, làm tôi tắt hơi. Xác tôi nằm ngang giữa phố vắng, hồn tôi bị dẫn đưa xuống hỏa ngục.

Về phần anh, anh ơi, giá không có mấy kinh Kính mừng hằng ngày anh dâng kính Đức Mẹ, thì có lẽ anh cũng đã cùng chung một số phận như tôi rồi, Đức Mẹ đã thương anh lắm, Người có ý dùng miệng tôi để bảo cho Anh biết liệu sớm ăn năn hối cải, mà lo tu tỉnh, kẻo chậm mất”.

Vừa nói, người bạn khốn khổ kia vừa mở rộng tà áo cho Richard trông thấy những ngọn lửa bùng bùng đương thiêu đốt, những nanh dữ tợn đương cấu xé anh. Đoạn anh lặng lẽ nhìn Richard, rồi biến mất.

Richard vội nhảy xuống giường, sấp mặt xuống đất, nước mắt chảy chan hòa. Chàng thực tình hối lỗi và thầm tạ ơn Đức Mẹ đã dủ lòng thương cứu giúp chàng.

Trong khi chàng suy nghĩ sửa đổi cuộc đời trụy lạc của mình, thì tiếng chuông cửa nhà Dòng gần đấy nhịp nhàng ngân hiệu báo sáng.

Tiếng chuông ngân dài trong sương sớm khiến Richard tưởng như tiếng Đấng chí nhân phán bảo: “Hãy đền tội,  hãy đền tội”.

Chàng theo tiếng chuông, lần tới cửa nhà Dòng gõ cửa xin đi tu. Sau một cuộc điều đình rất khó khăn, Richard được nhận vào Dòng, ăn năn đánh tội…

Về sau chàng đem ơn Cứu chuộc đi thức tỉnh tội lỗi thiên hạ, qua đất Ấn, tới đất Nhật, và ở đấy, chàng được phúc chết vì đạo.

Bạn thấy chưa, chàng thanh niên trụy lạc kia, mới được thấy có một phần nhỏ hỏa ngục, mà đã kinh khiếp đến chừng ấy, và cái phần nhỏ mọn chàng được chứng kiến, cũng đủ làm cho chàng từ chỗ trụy lạc đến chỗ chết vì đạo. Huống chi, nếu chúng ta được thấy chính hỏa ngục, và cả hỏa ngục thì còn ghê gớm đến chừng nào nữa.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con hiểu được đôi chút hỏa ngục là gì, và ban sức cho chúng con đừng khi nào dám phạm tội trọng mất lòng Chúa nữa.

Bạn thân yêu, chỉ nghĩ đến có ngày chúng ta có thể bị giam trong biển lửa sinh diêm ấy cho đến đời đời, mà tôi đã thấy ghê sợ kinh khiếp lắm rồi! Nhưng, lạy Chúa nhân từ, xin cứu chúng con khỏi cái ngày ghê sợ ấy.

Thôi, tôi chắc Chúa thương Bạn chưa phạm tội trọng mất lòng Chúa, hoặc có phạm, thì cũng ăn năn đủ rồi, và ta hãy xin Chúa thương gìn giữ ta từ nay đừng phạm tội trọng mất lòng Chúa, cho khỏi sa xuống chốn cực hình khốn nạn ấy.

Nhưng, tôi chắc được là Bạn đã phạm nhiều tội nhẹ mất lòng Chúa, phạm đến nỗi Bạn không thể nhớ được nữa… Và như Bạn biết: đã phạm tội nhẹ, thì tất nhiên phải bị giam cầm khổ sở trong luyện ngục để đền tội ấy.

Ôi ! Luyện ngục, chính vì chúng ta không hiểu luyện ngục là gì, nên chúng ta phạm tội nhẹ như không. Nhưng Chúa thì không coi tội nhẹ như không. Vì tuy chúng ta gọi những tội ấy là nhẹ, nhưng những tội ấy phạm đến uy quyền của Chúa là Đấng cao cả vô cùng đáng mến vô cùng và thương ta vô cùng; bởi thế, Chúa phạt tội nhẹ cách rất thẳng nhặt cả đời này, cả đời sau.

Dưới đây tôi sẽ thuật lại cho Bạn nghe mấy tích ghê sợ để Bạn hiểu một tí, thế nào là một tội nhẹ, và Chúa phạt nó thế nào.

Ngay ở đời này, Chúa cũng phạt tội nhẹ rất thẳng tay. Nhiều sự khốn khó chúng ta chịu hằng ngày, chính là hình phạt của tội nhẹ. Đôi khi Chúa phạt nhãn tiền.

Kinh thánh có thuật lại tích bà Maria chị ông Maisen, vì cả lòng kêu trách ông Maisen, mà Chúa phạt bà bị phong hủi… Chính ông Maisen, vì hồ nghi phép Chúa trong một phút, mà bị Chúa phạt không cho vào đất Chúa đã hứa cho tổ tông. Thương hại thay, trong ngót bốn chục năm, ông Maisen chịu biết bao đau đớn để đem dân Do thái về đất tổ phụ, thế mà lúc tới nơi, chỉ vì ông hồ nghi phép Chúa trong một phút, mà Chúa phạt phải chết ở ngoài. (26)

Bạn hãy nghe thêm truyện thánh nữ Magarita Maria kể về mình. Hồi Thánh nữ còn ở Nhà tập, một lần có sơ suất một điều nhỏ mọn, Chúa liền hiện ra và phán “Con phải biết Cha là một ông thầy thánh thiện, và dạy đàng thánh thiện. Cha là đấng trong sạch, và không chịu được một vết gì, dù rất nhỏ mọn”. Bà thánh nói tiếp: “Chúa phán những lời ấy bằng một giọng nghiêm nghị đến nỗi tôi thà chịu hết mọi thứ hình khổ, còn hơn phải nghe những lời công thẳng ấy”. Bà lại viết: “Một lần vì tôi đã để mình theo tính khoe khoang mà nói về mình tôi, lạy Chúa tôi, lúc tôi ở một mình, Chúa liền hiện ra quở trách tôi nặng lời: Hỡi tro bụi, mày có gì để khoe mình, vì tự mày, mày chỉ là không. Và để mày khỏi quên mày là vật gì, thì tao muốn cho mày thấy linh hồn mày bây giờ”. Nói rồi, Chúa cho Bà thấy thoáng qua cuộc đời của Bà, bản tính của Bà. Bức tranh ấy làm cho Bà ngạc nhiên và ghê tởm mình Bà, đến nỗi nếu Chúa không nâng đỡ, thì Bà phải chết vì đau đớn; đó là hình phạt Chúa phạt Bà, mỗi khi Bà để mình theo tính khoe khoang, tự phụ, khiến Bà đôi khi thưa cùng Chúa rằng: “Lạy Chúa, hoặc Chúa cho con chết đi, hoặc đừng để con thấy bức tranh ấy nữa”. Vì Bức tranh ấy khiến Bà chê ghét mình Bà và thù hằn với mình, và đàng khác, đức vâng lời lại không cho phép Bà phạt mình để đền tội như ý muốn, nên bà không thể tả được những sự đau khổ Bà phải chịu. (27)

Nhưng tôi không định nói đến tội nhẹ trong bài này, vì dài quá. Đây tôi chỉ muốn nói đến hình phạt Chúa dành để phạt tội nhẹ trong luyện ngục, nhưng chúng ta có thể trừ bớt hình phạt ấy dễ dàng như tôi sẽ nói sau đây.

Bây giờ tôi kể cho Bạn nghe vài câu truyện ghê sợ, Chúa phạt tội nhẹ trong luyện ngục như thế nào.

Những người theo tính xác thịt, lo ăn mặc cho đẹp mắt thế gian đã bị Chúa phạt kinh khủng.

Bà Maria Vilani, Dòng thánh Dominicô, rất có lòng sùng kính các linh hồn trong luyện ngục, hằng đọc kinh cầu nguyên cho các linh hồn ấy; nên nhiều lần Chúa cho các linh hồn hiện về cám ơn, hoặc xin cầu nguyện. Bà có kể rằng: Trong các linh hồn ấy, có một linh hồn phải chịu hình phạt rất ghê gớm. Bà động lòng thương thì hỏi linh hồn ấy căn do tự đâu. Linh hồn ấy đáp: “Tôi ở trong lửa này đã lâu, vì khi xưa, tôi thích ăn mặc cho xinh xắn, tôi hay sửa sang y phục cho đẹp mắt người đời… Từ khi tôi xuống lửa này, hình phạt tôi không giảm bớt tí nào. Khi tôi còn sống, chỉ lo ăn mặc, lo đánh phấn soi gương, lo chải tóc cho mốt, lo đi dự các cuộc lễ, các cuộc hội họp ăn chơi của người đời, và những sự vui thế gian, tôi ít nghĩ đến bổn phận của tôi, hay chỉ lo đến một cách thờ ơ gọi là… Tôi chỉ lo một điều, là cho người ta biết tôi và cho gia tài những người thân quyến tôi ngày thêm sung túc… Bây giờ thì xin Bà xem, tôi phải khốn nạn thế này đây. Những người nhà tôi không ai còn nhớ đến tôi nữa, cha mẹ, con cái, bạn hữu, những người thân yêu đều quên tôi hết”.

Bà Vilani xin linh hồn ấy cho mình cảm thấy một tí những sự đau đớn linh hồn ấy phải chịu. Bà liền thấy như có ngón tay bằng lửa chạm đến trán Bà, Bà thấy đau đến nỗi Bà hết cơn ngất trí. Đầu ngón tay đã đặt trên trán Bà sâu đến nỗi hai tháng sau, người ta còn nhận thấy, và vẫn làm cho bà rất đau đớn. (28)

Bạn yêu quý, bây giờ thì Bạn thấy: không phải vô cớ mà những người coi sóc linh hồn muốn cho Bạn ăn mặc đơn sơ. Những cái làm vui mắt thế gian rồi đây sẽ làm ích gì cho Bạn khi Bạn đã sa vào luyện ngục? Trái lại, như Bạn đã biết… Bạn đừng tưởng Bạn chết rồi, người sống sẽ thương Bạn, sẽ nhớ cầu nguyện cho Bạn… Không, nhiều người đã lầm. Họ có nhớ chăng cũng chỉ ít ngày rồi thôi. Thời gian trôi đi, với những công việc mới, với những người bạn mới, thì tình thương nhớ Bạn cũng nhạt theo… Đã không nhớ, còn cầu nguyện gì nữa.

Thì Bạn hãy suy sở chính mình Bạn… Bạn có nhớ đến những người thân yêu, những người bạn đã khuất không? Bạn có năng cầu nguyện xin lễ cho họ không… ? Suy bụng ta ra bụng người.

Vậy thì Bạn đừng khờ khạo, quá tín nhiệm vào người sống. Bạn hãy lo thương lấy mình trước, lo cho sau này khỏi phải sa vào chốn khốn nạn ấy, hoặc có sa vào, thì cũng chóng được ra, không cần phải có người nhớ đến Bạn mãi.

Cách ấy, là vui lòng chịu khó.

Xin Bạn nghe thêm truyện này nữa.

Những người lúc còn sống đã làm gương xấu, đã gây dịp tội cho người khác hãy nhớ rằng: rồi đây, nếu may mà còn được xuống luyện ngục thì không những họ phải chịu đau khổ vì tội riêng mình mà còn phải chịu đau khổ vì những tội họ đã làm dịp cho người khác phạm nữa. Và thứ hình khổ sau đó có lẽ lại nặng nề hơn các hình khổ phải chịu do chính tội mình phạm.

Trong sách về Luyện ngục có kể rằng: có một họa sĩ rất được mộ mến vì lòng đạo đức của ông ta. Lần ấy ông ta được mời đến vẽ tại nhà dòng các cha Camêlô. Ông ta chết ngay ở chỗ ấy.

Ít ngày sau, ông được phép hiện đến với một tu sĩ, khóc lóc kêu van giữa những ngọn lửa bốc cháy phầng phầng. Ông xin vị tu sĩ đoái thương cầu nguyện cho ông vì ông đang phải chịu đau đớn không thể nào tả được. Vị tu sĩ ngạc nhiên hỏi, tại sao ông đã sống một cuộc đời đạo đức gương mẫu như thế mà còn phải phạt nặng nề như vậy. Ông nói: sau khi vừa tắt hơi ông ta bị điệu đến trước Tòa Chúa phán xét, và ở đó, ông thấy có nhiều người phàn nàn vì nhìn một bức vẽ không trong sạch ông đã vẽ, nên họ đã có những tư tưởng, những ước muốn xấu xa, vì thế họ bị giam cầm đau khổ trong luyện ngục. Một số người khác còn đau khổ hơn, đang bị giam trong hỏa ngục, cũng rên rỉ tố cáo ông vì bức tranh nhơ nhớp bẩn thỉu của ông, khiến họ sa ngã và mất linh hồn. Cho nên ít ra ông cũng đáng phải chịu hình khổ như họ.

Lúc ấy một số các Thánh trên Thiên đàng hiện xuống bênh vực ông. Các Đấng nói rằng: bức tranh ấy ông vẽ lúc còn ít tuổi; về sau ông đã vẽ nhiều bức ảnh đạo đức khác để làm sáng danh Chúa và các Thánh thay vào rồi. Đàng khác, ông cũng đã làm nhiều việc phúc đức đền tội. Các Đấng xin Chúa khoan dung tha thứ cho ông nhờ những của bố thí ông đã làm. Nhờ những lời bầu cử ấy, ông được thoát khỏi hỏa ngục, nhưng ông sẽ bị giam cầm trong luyện ngục cho đến khi bức tranh dơ bẩn kia được hủy đi đã, để nó không còn làm gương xấu, làm dịp tội cho ai nữa. Ông nài nẵng xin vị tu sĩ hãy chịu khó đi tìm con người còn giữ bức tranh ấy, nài xin người ấy đốt nó ra tro, vì đó là điều kiện cần thiết để ông thoát được luyện ngục. “Nếu Thầy tả tình cảnh đau xót của tôi, chắc người ấy sẽ động tình thương mà hủy nó đi ngay. Để minh chứng tôi đã hiện ra thật với Thầy, thì xin Thầy hãy nói với người ấy rằng: ít lâu nữa, người ấy sẽ mất hai đứa con, để phạt tội đã giữ bức tranh lâu ngày. Nếu người ấy cũng không hủy nó đi, thì người ấy cũng sẽ bị chết non”.

Nghe những lời ghê gớm ấy, người kia liền vội vàng đốt bức tranh ra tro. Không đầy một tháng sau, hai đứa con ông bị chết. Còn ông, thì ông đã hết sức làm việc đền tội và đã xin vẽ nhiều bức tranh đạo đức để bù vào. (29)

Bạn muốn hiểu một sự khó mà chịu cho nên sẽ giúp Bạn bớt được bao nhiêu hình khổ trong luyện ngục không? Bạn hãy nghe câu truyện này:

Một chị nữ tu tên là Cecilia Avoyzdra (Avoara) một lần đến xin phép Bà Bề trên là Bà mẹ Emilia Dòng Thánh Magarita (ở Verceil) uống nước vì khát quá. Bà Bề trên nói: “Thôi, chị hãy chịu khát một tý, vì lòng mến Chúa và để cứu các linh hồn trong luyện ngục”. Chị đáp: “Thưa Mẹ, con nhịn khát thế này là việc hy sinh to quá, con chết khát mất”. Tuy có buồn phiền, nhưng chị cũng nhịn, không uống nước. Việc vâng lời và hãm mình ấy rất đẹp lòng Chúa. Mấy tuần sau chị chết. Cách ba ngày, chị hiện về cùng Bà Bề trên. Chị nói: “Thưa Mẹ, con cám ơn Mẹ, con cám ơn Mẹ dường nào! Vì con quá yêu gia đình nên chính nhẽ con còn phải phạt trong luyện ngục lâu lắm, nhưng khỏi ba ngày, thiên thần bản mệnh của con hiện xuống tay cầm một chén nước con đã hy sinh không uống ngày trước. Thiên thần đổ chén nước ấy xuống lửa, lập tức lửa tắc hết và con được ra khỏi luyện ngục… bây giờ con về thiên đàng, và không bao giờ con dám quên ơn Mẹ”. (30)

Vậy nếu có ai khuyên Bạn chịu khó cho vui lòng, thì không phải vì muốn Bạn chịu cho qua đi. Nhưng vì rằng: mỗi sự khó ta chịu cho nên, một sự hy sinh ta chịu vì muốn đẹp lòng Chúa, thì có công nghiệp trước mặt Chúa, và sau này có thể cứu chúng ta khỏi lửa luyện ngục. Nếu Cha giải tội muốn Bạn bỏ một hai sở thích, không phải vì Ngài thích làm khổ cho Bạn, nhưng vì nếu Bạn làm thế, thì sau này Bạn sẽ đỡ nhiều trong lửa luyện ngục. Hỡi Bạn, bây giờ thì Bạn đã hiểu cách Cha giải tội xử với Bạn. Bạn sẽ không khó chịu, khi thấy các Ngài bắt làm những điều trái ý Bạn nữa. Cần lắm Bạn ạ. Ngày sau Bạn sẽ cám ơn Cha giải tội, vì đã bắt Bạn làm trái ý Bạn.

Xin Bạn ghi những lời ấy vào lòng thì mọi sự Chúa bắt chịu, Bạn sẽ vui lòng lĩnh nhận để làm ích cho Bạn. Tôi tin ở Bạn và hy vọng từ nay bao nhiêu sự khó Bạn cũng lấy làm ít, Bạn yêu quí, từ nay mỗi khi Bạn thấy ngươi này người nọ, nhất là những người thân yêu của Bạn, làm những điều khó chịu cho Bạn, hay cằn nhằn, hay nói những lời xúc phạm đến lòng tự ái của bạn, hoặc khô khan, không chịu đọc kinh, dâng thánh lễ… Bạn hãy dâng những sự cực lòng ấy cho Chúa, để cứu các linh hồn trong luyện ngục và để đền vào trăm nghìn tội nhẹ Bạn đã phạm và còn phạm sau này nữa.

Nếu khi chết, chúng ta được đi thẳng vào thiên đàng, không phải qua lửa luyện tội, hay chỉ qua trong ít ngày, trong mấy giờ, thì còn vui thú nào bằng… tôi cầu chúc Bạn được ơn quí trọng ấy. Tôi hy vọng, nếu Bạn chịu khó cho nên thì Bạn có thể được ơn ấy lắm!

“Lạy Nữ Vương các Linh hồn Luyện ngục, xin thương xót chúng con cùng. Chúng con xin vui lòng dâng các sự khó chúng con chịu cho Mẹ, hợp với những sự đau đớn của Chúa và của Mẹ để đền tội chúng con đời này, và đời sau. Amen.”

 

(26) Num 20,6-13

(27) Histoire de là Bse Marg. Marie. Mgr Bougaud, trang 146

(28) Trích trong sách Dogme du Purgatoire của Cha Schouppe, S.J

(29) Lấy trong sách Livre d’or des Âmes du Purgatoire của L.m Benoit de J. trang 74

(30) Trích trong sách Dogme du Purgatoire của Cha Schouppe, S.J

 

Lm. Nguyễn Văn Tuyên – DCCT

Chia sẻ Bài này:

Related posts

Leave a Comment