- Legio Mariae – Đạo Binh Đức Mẹ - https://daobinh.com -

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi: Chương IV – Hãy Xem Đó Như Một Nguồn Vui Trọn Vẹn

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương IV – Phần 1

 

Anh em thân mến, cuộc đời anh em đầy khó khăn thử thách sao? Vậy thì anh em hãy vui mừng lên vì sự khó khăn làm phát sinh đức kiên nhẫn. Khi đức kiên nhẫn đã kiện toàn, anh em sẽ trở nên mạnh mẽ, hoàn toàn và sẵn sàng trong mọi sự” (Giacôbê 1, 2 – 4).

Chúa đã có một chương trình đặc biệt cho đời bạn từ lâu rồi, trước cả khi bạn sinh ra. Chúa đã tạo dựng nên bạn với rất nhiều tình yêu và chăm nom săn sóc bạn. Mỗi chi tiết cụ thể, mỗi đặc điểm đã được lựa chọn theo dự tính và ý muốn của Chúa: hình dáng của bạn, khả năng, quê quán, gia đình bạn… không có gì liên hệ đến bạn đã do sự tình cờ mà ra. Chúa đã tìm kiếm bạn và lôi kéo bạn đến với Người vì tình thương của Chúa, thông qua những hoàn cảnh chuẩn bị cho mục đích duy nhất đó. Chúa đã tái sinh bạn, cho bạn một cuộc sống mới nhờ Thánh Linh khi bạn chấp nhận Chúa Con, Đức Giêsu Kitô là Đấng cứu độ bạn và khi bạn đã được thanh tẩy, chìm ngập trong Thánh Linh. Và chương trình của Chúa bây giờ là làm cho bạn toàn hảo trọn vẹn.

“Nhờ đức tin, Chúa cho ta trở nên công chính và chúng ta trông đợi trong niềm vui và cậy tin, ta sẽ thành thực sự như Chúa muốn” (Rom 5,2). Chúa muốn ta được kiện toàn! Dĩ nhiên chúng ta biết tất cả những điều đó! Chúa muốn chúng ta có thêm tình thương, lòng nhân ái, lòng kiên nhẫn, đức tin, sự bình an, đức dịu hiền, khiêm nhu, tự chủ, để chúng ta trở thành những chứng nhân đích thực khắp mọi nơi! Có phải vậy không?

Chính thế, nhưng phần đông chúng ta nghĩ rằng điều ấy có nghĩa là phải có một chương trình hành động chặt chẽ để có thể tự hoá mình bằng cách trở nên thân mật hơn, kiên nhẫn hơn, khiêm nhu và tự chủ hơn. Và càng cố gắng, người ta càng thất vọng.

Chính Chúa thay đổi chúng ta, chứ không phải chúng ta có thể tự mình thay đổi chính mình. Chúa muốn chúng ta tin tưởng vào Chúa, và để Chúa làm mọi sự.

“Thưa anh em, bởi vì Chúa đã tỏ hiện lòng lân tuất của Chúa cho ta như thế, nên tôi xin anh em hãy tự hiến thân làm của hy sinh sống động, thánh thiện, đẹp lòng Thiên Chúa hầu trở nên lễ vật xứng hợp. Đừng theo thói dương gian, nhưng hãy cách mạng tâm trí anh em cho ra mới mẻ, và anh em sẽ thấy trong thực tiễn rằng ý Chúa tốt lành, hoan hỉ và toàn thiện dường bao” (Rom 12, 1-2).

Chúa thay đổi chúng ta như thế nào? Làm sao Chúa có thể xoá bỏ những cách suy nghĩ và hành động xưa cũ mà chúng ta đã có từ nhiều năm qua – tất cả những tính tình “nhân vị” “thiện cảm và ác cảm tự nhiên”, “những ưa thích”, “những chống đối”..v..v…

Dưới ánh sáng của Thần Chân lý những điểm đó lộ ra rõ ràng thuộc bản năng vị kỷ, hung hăng, ích kỷ mà từ bao nhiêu năm đã làm chúng ta xa cách Chúa và xa cách anh em.

Chúa đã dùng phương pháp nào để thay đổi chúng ta ?

“Hiện nay, anh em còn thử thách nhiều. Nhưng đó không phải là một sự tình cờ, và anh em hãy vui mừng. Anh em phải sầu khổ vì nhiều thử thách trong ít lâu, ngõ hầu đức tin anh em điêu luyện trở nên quý hơn vàng (thử lửa) mà được ca tụng vinh hiển và tôn trọng khi Đức Giêsu Kitô hiện đến (1 Phêrô 1,6-7).

Như thế đứùc tin của chúng ta lớn lên! Và chúng ta đã thấy ở trên rằng sự kiên nhẫn bền bỉ, dẻo dai tăng trưởng khi cuộc đời chúng ta đầy những khó khăn, thử thách và rắc rối.

Một vài người nói: “Nếu đó là phương tiện duy nhất để thêm đức kiên nhẫn và đức tin thì tôi muốn có một đức tin yếu hơn một chút”. Nếu đó cũng là tư tưởng của bạn, thì bạn chưa thành thật tin cậy vào Chúa. Trong đáy lòng bạn, bạn đã nghi ngờ chương trình của Chúa và tình yêu của Chúa đối với bạn.

Khi Chúa sai tiên tri Giêrêmia nói với dân Do Thái bị lưu đầy ở Babylon rằng cuộc lưu đày ấy sẽ lâu dài (70 năm) và dân Do thái phải biếùt thích nghi với hoàn cảnh thì Chúa nói thêm : “Ta vẫn ý thức những cảm nghĩ đối với các ngươi, tư tưởng hoà bình chứ không tai hoạ cốt cho các ngươi nhẫn nại tới cùng” (Giêrêmia 29,11) . Những năm đau khổ ở Babylon cũng nằm trong chương trình của Chúa, đối với dân Người; Và đó là chương trình hoàn hảo nhất đưa đến tương lai và hy vọng.

Chương trình của Chúa đối với bạn và đối với tôi là chương trình hay nhất. Bạn có tin điều đó không?

Đức tin của chúng ta không thể lớn lên trong những hoàn cảnh dễ dàng và sung sướng sao? Có chứ. Nhưng nó tùy theo mức độ của đức tin và của lòng cậy trông của chúng ta đối với những lời hứa của Chúa. Nhưng sựï thanh lọc và những thử thách của đức tin phải được thể hiện qua những biến cố và đó là một sự thách đố đối với ý chí chúng ta để tin vào lời Chúa, để chỉ dựa vào lời Chúa mặc dù tất cả những gì mà cảm quan của ta có thể xúi giục, gợi lên cho ta.

Từ lâu, chúng ta quen để cho những cảm giác, những sự xúc động hay lý trí chúng ta hướng dẫn ta. Ta phải dứt bỏ thói quen này để có thể tin, và đức tin, xin nhớ, đó là ý chí quả quyết muốn đặt niềm cậy trông vào một cái gì mà chúng ta không thể thấy cũng không thể cảm thụ được.

Như thế, đức tin tăng trưởng – Chúa đã nói Chúa hướng mọi sự vào điều tốt lành cho chúng ta, cả khi mọi sự có vẻ như đi ngược lại – khi chúng ta tin chắc vào lời Chúa và biết cám ơn Chúa vì tất cả mọi sự đã xảy ra .

Theo ý bạn, đức tin của Abraham đã lớn lên như thế nào?

Bạn có thể tin, đến độ đứa con trai duy nhất lên núi để tế hiến, chỉ vì Đấng Toàn Năng đã phán, và cứ tiếp tục nghĩ rằng do đứa con trai duy nhất này Chúa sẽ chúc lành và gia tăng miêu duệ của bạn ?

Nếu bạn là một người bạn của Abraham, bạn có thể nhìn hành động điên rồ của ông ta, trong niềm tin và ca tụng, và nghĩ rằng dù ông có sai lầm thì Chúa cũng hướng mọi sự vào điều tốt lành cho người bạn của bạn không?

Chỉ có Chúa mới có thể tái tạo chúng ta, uốn nắn chúng ta từ bên trong. Phần chúng ta thì hãy theo lời khuyên của Thánh Phaolô khi người nói với các tín hữu La mã: “Chúng ta hãy đặt mình hoàn toàn trong bàn tay Chúa, và tin rằng Chúa quyền năng, cai quản mọi sự,  sau đó thì hãy chấp nhận nhanh nhẹn, vui vẻ và biết ơn tất cả những hoàn cảnh mà Chúa dùng để thực hiện sự biến cải này trong đời chúng ta”

Chắc bạn cũng biết câu chuyện của người mục sư kia. Ông cầu nguyện để xin cho được kiên nhẫn hơn: sáng hôm sau, ông bỗng nghe tin người thư ký rất giỏi, từ lâu năm vẫn làm việc với ông, nay ngã bệnh. Người đến thay thế là một cô gái quá chậm chạp. Ông mục sư nổi giận trong lòng cho tới khi ông nhận ra rằng, cô thư ký mới này là câu trả lời của Chúa cho lời cầu xin của ông. Nếu không có người này, làm sao ông có thể thêm đức kiên nhẫn được? Ông liền cám ơn và ca tụng Chúa đã chọn cho ông người thư ký mới đó, và người này khi đã biết việc thì trở nên rất lanh lẹ.

Đức tin và lòng kiên nhẫn đó là những nét căn bản của chứng tá Kitô hữu. Nhưng ta không nên quên một điểm khác, mà nếu không có nó thì ta không thể hiểu Tin Mừng. “Trước tiên hãy tìm kiếm đức ái”  thánh Phaolô viết cho các tín hữu thành Côrintô (Cor 14,1).

“Tình thương sâu sắc giữa các con chứng tỏ các con là môn đệ của Ta” (Gioan 13,15).

“Đây là giới răn của Ta: Hãy yêu nhau như ta đã yêu các con…. Để cho niềm vui của các con… trở nên trọn vẹn” (Gioan 15,11-12). Bác ái, bác ái. Các Kitô hữu nói về bác ái nhiều lắm. Chúa là tình thương, Đức Giêsu thương bạn, tôi thương bạn….!  Nhưng chúng ta đã thiếu tình thương vô cùng đối với nhau.

Chúa Giêsu nói : “Ta truyền cho các con  con hãy thương nhau như Ta thương các con” (Gioan 15,12).

Tình thương đối với chúng ta có một giá trị cao hơn mọi sự ở trên đời. Chúng ta đã được tạo dựng nên để kính Chúa và thương yêu nhau. Khi chúng ta không biết yêu thương thì đã xảy ra bao điều kinh khủng. Chúng ta gặp lại nhau đầy hận thù, căm tức, đầy mặc cảm tội lỗi và chúng ta sợ nhau.

Những nỗi xúc động của chúng ta, những nỗi lo sợ và thất vọng, bản năng tự vệ, sự hung hăng….: tất cả đều do thiếu tình thương .

Những nhà giáo dục, những nhà tâm lý học, những nhà xã hội học và các nhà chuyên môn khác đều đã nói đến cái ảnh hưởng đầy hiệu lực của tình thương trong việc làm phát triển nhân cách con người .

Tình thương đó biết chấp nhận người khác, tin tưởng, vào người khác, tốt bụng và kiên nhẫn, không bao giờ ích kỷ hay ghen ghét, kiêu sa; một tình thương vô vị lợi và không tìm cách khuất phục người khác, không giận hờn cũng không ghét gỏng, không để tâm thù oán cũng không nghiêm khắc đối với những sai lầm của người khác; một tình thương chân thành, biết tin tưởng và chờ đợi cái tốt nơi người khác và không vui mừng vì những cái xấâu của người khác, nhưng luôn sung sướng vì chân lý đã thắng. Một tình thương như thế sẽ chấp nhận tất cả và vượt lên mọi hoàn cảnh mà không bị sa ngã.

Đó là tình thương mà Chúa đã yêu ta và muốn chúng ta yêu nhau. Đó là thứ tình yêu có thể chữa lành những vết thương cũ, xoá bỏ những sợ hãi và làm tan biến mọi nỗi chua chát giận ghét. Đó là thứ tình yêu cứu chữa chúng ta và làm cho chúng ta có khả năng yêu thương trở lại mà không sợ bị xúc phạm hay bị xua đuổi.

Đó là tình thương mà những người Hy Lạp gọi là bác ái (Agape). Một sự thân ái huyền diệu, tự do, có ý thức và chủ đích. Chính tình thương này là hoa quả của Chúa Thánh thần và khi đã đạt đến độ viên mãn thì trở thành một ánh sáng lôi cuốn người ta về nguồn. Nguồn đây là tình yêu của Thiên Chúa đối với ta qua Đức Kitô.

Mỗi ân huệ và mỗi sự biểu hiện của Chúa Thánh Linh cho chúng ta chỉ có một mục đích mà thôi, đó là cho chúng ta thấy tình yêu của Thiên Chúa và sự ưu ái của Chúa đối với mỗi nhu cầu của chúng ta. Chúa chữa lành vì tình yêu thương. Chúa làm phép lạ vì Chúa yêu thương. Chúa là tình yêu và năng lực của Chúa trong chúng ta và qua chúng ta là tình yêu – một tình yêu riêng biệt, thắm thiết, thần linh và huyền diệu cho mỗi một thọ tạo .

Điều Chúa đến loan báo cho thế gian là một bức thông điệp tình yêu, và chúng ta phải trở nên những sứ giả của tình yêu đó, trở nên những kẻ mang tình yêu của Chúa đến cho người khác. Nhưng để chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, Chúa muốn làm cho chúng ta thành những người biết yêu.

Nhưng nếu tình yêu chỉ đến từ Thiên Chúa, nếu nó là hoa quả của Thánh Linh, thì tại sao Chúa Giêsu lại truyền chúng ta phải biết yêu thương? Ở đây chúng ta đứng trước lời hứa của Thiên Chúa mà chúng ta phải biết chấp nhận trong đức tin.

Tình yêu là hoa quả của Thánh Linh và Kinh thánh nói rằng Thánh Linh sống trong chúng ta .Vì thế, chúng ta phải biết tìm thấy tình yêu nơi chúng ta. Chúng ta đã nhận được khả năng để yêu, nhưng chúng ta phải biết tin tưởng và phải muốn yêu, phải đi vào con đường tình yêu.

Hãy nhớ rằng bác ái là một tình yêu có ý chí và ý thức. Chúng ta phải yêu, cả khi mình không cảm thấy một chút tình cảm nào cả.

Việc gì sẽ xảy ra khi chúng ta đã quyết định hành động theo lời Chúa? Chúng ta hiểu rằng thái độ tin cậy này sẽ giải phóng năng lực huyền diệu của tình yêu thiêng liêng, chính năng lực này sẽ bắt đầu biến đổi chúng ta, làm cho chúng ta trở nên càng ngày càng biết yêu thương trong khi nó chiếu tỏa qua chúng ta đến người mà chúng ta chấp nhận yêu thương một cách tự do .

Và việc ấy đã xảy ra trong thực tế như thế nào?

Tôi đã xin Chúa ban cho tôi có khả năng yêu thương mỗi ngày một hơn và tôi đã đi đến chỗ nghĩ rằng về phương diện này, những thành quả tôi đạt được cũng khả quan. Trong khi đi đây đi đó và trò chuyện với cả triệu người đã được “chúc lành bởi công việc mục vụ của tôi”, tôi sung sướng cảm thấy luôn luôn yêu thương người khác nhiều hơn.

Cho tới một ngày nọ, tôi chạm chán với một nhân vật kinh tởm và khốn nạn chưa từng thấy. Trước cảnh tượng của sự trụy lạc đó tôi ý thức một cách hãi hùng rằng tôi không có một chút tình thương cho cô ta mà trái lại chỉ có một sự ghê tởm tự nhiên. Tất cả điều tôi mong ước là mong cho cô ta đi ngay khuất mắt tôi .

Đó là một cô gái tội nghiệp, đến bàn giấy của tôi vớùi một người lính, bạn cô ta. Khuôn mặt cô ta ẩn dưới một lớp phấn sáp cũ kỹ và đầy ghét bẩn. Tóc cô ta buông lòng thòng, cứng như những sợi kẽm gai. Áo quần dơ bẩn, rách rưới  . Đôi chân đầy vết sẹo và  dính đầy bùn. Người cô toát ra một mùi tanh hôi khó chịu tràn ngập căn phòng. Mặt cô cau có, cái nhìn đầy hận thù và cặp mắt sưng lên vì đã khóc nhiều quá.

Cô gái đau khổ này đã đến Fort Benning để báo cho người lính này biết là cô đang mang thai. Người lính này nhận lãnh trách nhiệm nhưng anh không muốn cưới cô ta. Cô nổi giận đến nỗi cô doạ sẽ giết anh ta. Cô ta đã từng có một đứa con hoang rồi, nên lần này cô nhất quyết phải cưới chồng nếu không thì cô sẽ tự tử.

Tôi nhìn cô ta và nghĩ rằng chưa bao giờ tôi gặp một người khắc khoải, bị bỏ rơi và ít gây thiện cảm với người khác như thế. Ngay cả ý muốn cầu nguyện cho cô ta cũng làm tôi kinh hãi. Tôi không muốn chạm đến cô ta.

“Lạy Chúa, tôi cầu nguyện trong thâm tâm, tại sao Chúa đưa cô ta đến với con?”

“Đó là một trong những đứa con của ta, câu trả lời đến ngay. Cô ta bị bỏ rơi, cô ta cần tình thương của ta và cần ta chữa lành. Ta đưa cô ấy đến đây để con yêu thương và con nói về tình yêu thương của ta đối với cô.”

Bỗng nhiên tôi xác nhận một cách đau đớn rằng tôi đã quá kiêu căng khi nghĩ rằng mình có khả năng biết yêu thương, bây giờ tôi chỉ cảm thấy kinh tởm đứng trước một người cần được yêu thương một cách tuyệt vọng….

“Lạy Chúa, xin tha lỗi cho con. Con cám ơn Chúa đã cho con thấy rằng tình yêu của con có thể hời hợt và ích kỷ biết chừng nào. Xin Chúa hãy lấy đi sự bất lực của con và ban cho con tình yêu mà Chúa muốn con trao cho người đàn bà này”.

Cô gái khóc nức nở, Cặp mắt đen tối và thất vọng dưới hai mí mắt sưng mọng và nhoè nhoẹt những phấn sáp.

– Thưa ông, cô ta nói: Xin ông làm một cái gì cho tôi .

– Cô có tin Thiên Chúa không?

– Có, cô gật đầu lẩm bẩm.

– Cô có tin rằng Chúa có thể giúp cô không ?

Cô ngập ngừng và chậm rãi nói:

– Tôi biết rằng Chúa có thể giúp tôi, nhưng tôi không tin rằng Chúa muốn giúp. Tôi đã là một Kitô hữu, nhưng bây giờ hãy nhìn tôi! Và dù Chúa có muốn giúp tôi, làm sao Chúa có thể kéo tôi ra khỏi hoàn cảnh éo le này.

– Chúa có thể muốn giúp chị. Tôi trả lời quả quyết, nhưng không cảm thấy vững dạ.

Cô lắc đầu, hai vai sụt xuống với một thái độ thất vọng hoàn toàn. Tôi nói:

– Tôi xin cô. Cô hãy cố gắng hiểu rằng Chúa thương cô. Chúa muốn ban cho cô tràn đầy niềm vui và sự bình an của Chúa, và giải quyết mọi vấn đề của cô ngay ngày hôm nay trước khi cô rời bàn giấy của tôi. Cô gái mở to cặp mắt, há hốc miệng nhìn tôi. Còn người lính thì anh ta có vẻ tưởng rằng tôi sẽ buộc anh ta cưới cô ấy.

Tôi tiếp:

– Chính chúa đã đưa cô tới đây ngày hôm nay. Chúa đã cho phép cô chịu đựng tất cả những sự khó khăn này để cho cô ý thức rằng Chúa thương cô vô cùng. Chúa có một chương trình rất kỳ diệu cho đời cô. Nếu cô biết tin cậy vào Chúa và cảm ơn Chúa vì tất cả những gì đã xảy đến cho cô, thì ngay bây giờ cô sẽ khám phá ra rằng Chúa đang đến giúp cô.

– Cám ơn Chúa? Cặp mắt cô ta lại ánh lên sự giận dữ. Tất cả điều tôi xin là được ông này cưới tôi để cho đứa con của tôi, ít ra cũng có được một cái tên.

– Hãy nhìn đây, tôi chỉ cho cô một câu trong Kinh thánh: “Bất kỳ việc nào cũng tạ ơn đó là Thánh ý Chúa trong Đức Giêsu Kitô ngỏ cùng anh em hết thảy” (1 Thes 5,18). Rồi tôi lật tiếp các trang và đọc câu này: “Tất cả mọi sựï đều hướng về lợi ích của những người yêu kính Thiên Chúa” (Rom 8,28).

Cô ta nhìn tôi, không tin, và tôi bỗng nhận thấy rằng không thể nói về tình yêu của Chúa hoặc một tình thương nào khác cho một người đã bị cuộc đời hành hạ đến thế. Cô ta không hiểu ý nghĩa của hai chữ yêu thương. Chỉ có Chúa mới có thể làm nảy ra trong trí cô tia sáng giúp cô hiểu ý nghĩa đó thôi.

– Tôi có thể cầu nguyện cho cô không?

– Có chứ. Tại sao không. Cô trả lời mệt mỏi.

Sắp sửa đặt tay lên đầu cô để cầu nguyện, tôi để ý rằng cô rất bẩn và cần phải được tắm rửa. Tôi rùng mình ghê tởm.

“Lạy chúa, tôi thì thầm, tình yêu của Chúa đối với chúng con thật vô biên, nó to lớn cao cả biết bao so với tình yêu nhỏ bé mà chúng con có thể trao đổi cho nhau. Lạy chúa, con xin Chúa hãy chạm đến cô ta với tình yêu của Chúa và cho con biết yêu thương cô.”

Với một cử chỉ quả quyết, tôi đặt hai tay lên đầu cô và bắt đầu cầu nguyện lớn tiếùng:

– Lạy Chúa, con biết rằng Thánh ý Chúa muốn chúng con ca tụng Chúa trong mọi sự. Không có gì xảy ra ở đời này mà Chúa không muốn và không cho phép. Đứa con yêu quý của Chúa đây đã bị đau khổ vì cuộc đời. Nó đau đớn, bị thương và bị bỏ rơi. Người ta xua đuổi nó, nhưng con, con biết rằng Chúa thương yêu nó. Xin cảm tạ Chúa vì tất cả mọi biến cố đã đưa cô đến điểm này. Xin Chúa hãy giúp cô. Con tin rằng Chúa muốn giúp cô thực hiện tình yêu của Chúa và giúp cô ca ngợi Chúa ngay từ bây giờ.

Dưới bàn tay tôi, tôi cảm thấy cô ta run rẩy. Chúa đang chạm đến cô ta bởi tình yêu của Chúa.

– Cô có thể cảm tạ Chúa vì tất cả mọi sự ngay từ bây giờ không?

Cô nức nở :

– Vâng lạy chúa, con cảm tạ ơn Chúa. Con thành thật cảm tạ ơn Chúa vì mọi sự .

Tôi tiếp tục cầu nguyện:

– Lạy chúa, con tin rằng bây giờ Chúa đã chữa lành trái tim đau khổ của cô – Chúa đặt trong cô một đời sống mới. Chúa ban cho cô niềm vui thay vì những tiếng khóc, sự thắng lợi thay vì sự thất bại. Khi tôi vừa dứt lời, nét mặt cô rạng rỡ qua màn lệ.

– Có việc gì xảy ra? Cô kêu lên. Tôi cảm thấy rất khác. Tôi không còn giận dữ nữa. Tôi cảm thấy rất bình an. Đây là lần đầu tiên mà tôi được như thế này. Tôi cảm thấy sung sướng, thật sự sung sướng.

Cô ta rất đỗi kinh ngạc:

– Tại sao thế nhỉ?

– Chính Chúa đã làm cho cô đấy, vì chúng ta đã tin vào Chúa và đã ca tụng Ngài. Tôi trả lời cô và bỗng nhiên ý thức rằng một phép lạ cũng vừa xảy ra trong tôi.

Tôi nhìn cô. Cô đã trở thành một người khác. Tôi muốn ôm lấy cô ta. Cô có vẻ rất trong sạch, rất thánh thiện, rất đẹp!

“Cám ơn Chúa”. Tôi cảm thấy vui vô cùng.

“Thưa Chúa, con đã thương cô gái tội nghiệp này. Cám ơn Chúa đã làm thay đổi lòng con.”

Tôi sẽ không bao giờ thành công để thương cô ta một chút, nếu tôi chỉ cố gắng thay đổi thái độ tôi một mình. Chính Chúa đã thay đổi tôi. Phần tôi, tôi phải chấp nhận là mình thiếu yêu thương và xưng tội đó ra, sau đó đặt mình dưới quyền năng của Chúa và tin tưởng vào sự biến cải hiệu nghiệm của Chúa.

Chúng ta càng cố gắng để sửa trị chúng ta, thì chúng ta càng thất vọng và đau khổ vì những thất bại của chúng ta.

Chúa chỉ cần chúng ta gặp vài người để cho chúng ta thấy rằng chúng ta không có khả năng yêu thương người khác. Chúa làm như thế không phải để cho chúng ta bối rối nhưng để cho chúng ta có dịp kinh nghiệm tình yêu của Chúa có thể xáo trộn cả cuộc đời chúng ta và cuộc đời của những người mà Chúa muốn chúng ta yêu thương.

Bạn có cảm tạ Chúa vì những người rất khó yêu ở xung quanh bạn không? Bạn có một người láng giềng khó tính không? Bạn có một người chỉ huy khó chịu không? Nếu có thì hãy cảm tạ ơn Chúa bởi vì Chúa thương bạn và muốn rằng niềm vui của bạn được hoàn toàn khi cho bạn có khả năng yêu thương những người ấy.

Phải, Chúa thương họ và muốn nhờ bạn đưa tình yêu của Chúa đến với họ. Chính tại trong gia đình chúng ta mà ta có dịp rất tốt để yêu thương và đó cũng là chỗ khó khăn nhất.

Có thể rằng đức lang quân hoặc phu nhân của bạn chỉ biết làm cho bạn nổi giận. Hoặc là tính tình cha mẹ rất khó khăn? Hoặc con cái bạn cứng đầu và không biết vâng lời.

“Các con hãy thương yêu nhau” Chúa Giêsu nói. Hãy chấp nhận nhau. Hãy cảm tạ ơn Chúa vì người này, người nọ.

Cám ơn Chúa vì một người say rượu, hoặc một đứa con vô ơn, chống đối thì thật là khó khăn. Không dễ gì thương một người từ chối tình yêu của bạn.

Cũng không dễ gì nhìn thấy “cái xà trong mắt mình”, hoặc “cái công lý riêng của mình”, “lòng tự ái” và cái “vai trò tử đạo” mà mình đã gánh từ mấy năm nay.

Chúng ta có đủ can đảm để xin Chúa đặt trên đường đi của chúng ta những người có thể giúp ta nhìn thấy “cái xà trong mắt mình không?”

Chúng ta có thể cảm ơn Chúa vì những người này chỉ vì họ khó tính không? Chúng ta có xưng tội mình đã không thể yêu thương họ vì họ khó chịu không? Chúng ta có thể đem đến cho Chúa ý chí chúng ta muốn yêu thương họ, rồi phó thác mình trong tay Chúa để Chúa nhào luyện, tái tạo chúng ta để chúng ta có thể yêu thương họ một cách toàn hảo và hợp với chương trình và thánh ý của Chúa trên chúng ta?

Nếu có thì chúng ta có thể chờ đợi một phép lạ của Chúa nơi chúng ta. Cái ấy có thể đến tức khắc. Ví dụ người ta có thể cảm thấy một tình yêu nóng bỏng đó có thể nguội lạnh và có người ngồi đó mà đợi nó nóng trở lại, chứ không cố gắng gì cả. Như thế thì rất nguy.

Để có thể yêu thưong một cách chủ động và tự do, như Đức Kitô đã yêu chúng ta, luôn luôn ta phải dùng lý trí của ta. Lúc ban đầu, nếu ta cảm thấy yêu hay không yêu thì điều ấy không thay đổi gì vào việc chúng ta yêu thương, Chúa sẽ chỉ cho chúng ta những phương thức rõ ràng và đặc biệt để chúng ta tỏ hiện tình yêu cho người mà Chúa đã đặt trên con đường của ta. Không bao lâu chúng ta sẽ cảm thấy một tình yêu sâu sắc hơn trước nhiều. Đó là một tình yêu chân thành và bền vững, vì nó bắt nguồn từ nơi cao xa hơn chúng ta là những người có giới hạn. Đó là tình yêu của Chúa tràn ngập lòng chúng ta và chảy lai láng qua những người sống xung quanh ta.

Đó chính là bén rễ trong tình yêu của Chúa. Trong mảnh đất mầu mỡ này, khả năng yêu thương của chúng ta mỗi ngày mỗi phát triển.

Đó là cách mà Chúa Thánh Linh sinh hoa kết quả trong đời chúng ta.

Merlin R. Carothers

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương IV – Phần 2

 

Một Kitô hữu có một người chồng nghiện rượu từ nhiều năm qua. Một hôm người đàn ông này gặp khó khăn với công lý và bị ở tù. Người vợ phải  cố gắng tranh đấu để có thể nuôi mấy đứa con với số tiền phụ cấp quá ít ỏi của Nhà Nước. Bà ta chăm chỉ đưa con đi nhà thờ và bà được cộng đoàn tín hữu mến yêu, kính trọng. Các bạn của bà nói: “Tội nghiệp chị E. chị nuôi con một mình và không bỏ một ngày Chủ Nhật nào, cũng không bao giờ than van, còn ông chồng vô tài, bất tướng của chị thì không bao giờ làm việc gì cả mà lại say sưa tối ngày. Anh ấy làm cho gia đình mất thể diện và xấu hổ”.

Bây giờ chồng chị đã bị tù. E. nghĩ rằng mình có đủ lý lẽ để xin ly dị. Như thế chị có thể nuôi con xa ảnh hưởng xấu của cha nó.

Một hôm chị nhận được món quà, đó là quyển sách “Từ nhà tù đến ca ngợi”.

Đối với E. thật khó lòng mà cảm tạ Chúa vì những năm nghèo túng, đói rách vừa qua. Nhưng khi đọc lại, chị thấy sự ca ngợi đã thay đổi  nhiều cuộc sống, và chị quyết định cũng làm thử .

Chị bắt đầu cầu nguyện: “Xin cảm tạ, vì A. đã nghiện rượu. Xin cảm tạ  vì những năm nghèo túng, đau khổ và cô đơn đã trải qua. Chẳng bao lâu, chị nghe tin chồng đã ra tù và trở lại uống rượu. Nhưng chị vẫn tiếp tục cảm tạ ơn Chúa.

Dần dần chị khám phá một số sự kiện trong đời chị mà chị không hề ý thức. Trong khi tiếp tục cảm tạ Chúa cho chồng chị, xin Chúa giúp chị chấp nhận và yêu thương chồng, chị bỗng nhận thấy mình phạm một lỗi rất nặng, nặng hơn cả tật nghiện rượu: ấy là chị đã quen nhìn thấy “cọng rơm” trong mắt anh ấy mà không nhìn thấy “cái xà” trong mắt mình. Chị đã phê phán anh ấy, vì anh ấy nghiện rượu. Chị tự xem như tốt hơn và xứng đáng hơn chồng, rồi chị cảm thấy thương mình, tự cho mình là người chịu bao đau thương để rồi đi đến sầu muộn và thất vọng trong nhiều năm. Cuối cùng, chị quỳ xuống và kêu: “Lạy Chúa, con ý thức rằng tội con còn nặng hơn tội của chồng con. Chúa đã dạy chúng con phải yêu nhau và biết vui mừng khi bị thử thách. Con đã không yêu, con cũng không tìm thấy niềm vui; Xin Chúa tha lỗi cho con. Con cảm tạ Chúa đã cho anh A . làm chồng con để cho con có thể nhìn thấy con người thật của mình. Xin Chúa cũng tha tội cho A. Xin Chúa chữa lành những khổ đau của anh ấy và xin Chúa hãy lấy tình thương của con Chúa mà chạm đến anh ấy”.

Từ ngày đó, chị cảm thấy vui vẻ dễ dàng trong mọi hoàn cảnh. Chị biết rằng Chúa đã cho phép tất cả mọi hoàn cảnh này để cuộc đời chị tràn đầy tình thương và niềm vui. Dần dần, trong lúc chị cầu nguyện ca tụng Chúa, những cảm giác thương hại mình và những nỗi thất vọng chán chường tan biến hết.

Mỗi ngày, chị lại có một kinh nghiệm mới mẻ và rất vui, chị ý thức sâu sắc, sự hiện diện của Đức Giêsu trong đời chị.

Sau đó ít lâu, chồng chị, không hiểu tại sao, đi dự một buổi họp trong một thánh đường. Anh nhận Chúa Giêsu như Đấng Cứu Độ của anh và được thoát khỏi mọi sợi dây ràng buộc đã trói chặt anh từ 15 năm nay. E. và A. trở lại chung sống, xây dựng lại tổ ấm gia đình. Và A. ghi tên học Kinh thánh để bắt đầu một cuộc sống mới phục vụ Thiên Chúa.

Vì tình thương, Thiên Chúa có thể dùng một mối liên hệ khó khăn giữa hai người, hoặc nhiều hoàn cảnh cực khổ để cho chúng ta một dịp lớn lên và thể hiện đời sống thiêng liêng, hoặc cho chúng ta thấy một điểm yếu đuối trong tính tình của mình hoặc một lầm lỗi về hạnh kiểm.

Dù vì lý do nào, chúng ta cũng đều có cớ để mà vui mừng. Mỗi một lầm lỗi, dù nhỏ đến đâu, ẩn kín đến mức nào, cũng là một khe hở có thể làm sụp đổ cả tòa nhà.

“Tội lỗi này như một khe hở nguy hiểm trong một bức tường cao, bỗng nhiên trong khoảnh khắc, nó có thể làm sụp đổ tan tành hết”. (Is 30,13).

Không bao lâu, khe hở này sẽ cho cả tòa nhà sụp đổ hết. Ta có thể sửa chữa những khe hở mà ta nhìn thấy . Ta có thể xưng tất cả những yếu đuối và những tội lỗi mà ta ý thức được, và một khi đã xưng ra thì biết chắc rằng nó đã được tha thứ và tình thương của Chúa sẽ xoa dịu mọi đau khổ và chữa lành mọi vết thương. Nhưng làm sao sửa chữa những khe hở quá ẩn kín, những lỗi lầm mà chúng ta ý thức một cách mơ hồ bởi cuộc tình cảm lo ngại, khắc khoải, bất ổn, giận hờn hoặc những triệu chứng khác mà chúng ta đều biết qua kinh nghiệm.

Tội lỗi đặc biệt mà Isaia đã nói trong đoạn trích ở trên, đó là sự từ chối bướng bỉnh của dân Do thái, không chịu làm theo chỉ thị của Thiên Chúa. Họ chỉ tìm ý kiến và lời khuyên của loài người. Họ muốn đặt niềm tin cậy vào họ chứ không phải vào Chúa.

Sự tự tin vững chãi vào mình, sự tự mãn bao giờ cũng là những khe hở nguy hiểm cho công cuộc xây dựng. Nếu Chúa cho phép trong đời ta, có những hoàn cảnh, những lãnh vực giúp ta tin vào mình thì tại sao ta lại không cám ơn Chúa đã đặt ngón tay trên tội ác. Tại sao ta không vui mừng vì sức mạnh Chúa ban để ta thắng những tội ác ấy?

Merlin R. Carothers

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương IV – Phần 3

 

Một sĩ quan trẻ tuổi, đang tập huấn tại Fort Benning, bị rơi vào một hoàn cảnh rất khó khăn. Ông thú thật với tôi: “Tôi phải được giúp đỡ, nếu không, tôi sẽ điên mất”.

Trước kia ông cứ tưởng có thể đương đầu với mọi hoàn cảnh một cách dễ dàng. Sự tự tin này nơi ông ta mang tính cách ngạo mạn. Nhưng từ khi ông tới học ở trường sĩ quan ông không có khả năng phản ứng như trước nữa và những ý tưởng ông nghĩ về mình cũng như  về cuộc đời nói chung đã bị sụp đổ .

Việc luyện tập nghiêm ngặt của những sinh viên sĩ quan trẻ này không phải chỉ có mục đích dạy cho họ nghề nghiệp và bổn phận làm sĩ quan, nhưng còn để làm tỏ hiện nơi họ những yếu đuối mà một ngày kia khi ra trận họ có thể làm nguy hại đến tính mạng của những người dưới quyền họ. Người ta bắt họ phải chịu đựng những mỏi mệt, những căng thẳng để thử thách sự dẻo dai và lòng can đảm của họ. Nếu họ chịu không nổi thì tốt hơn là thấy điều đó trước khi trao cho họ một đạo quân.

Những người huấn luyện viên cảm thấy nơi người học trò này, dưới cái mặt nạ hợm mình, tự mãn thật ra có ẩn dấu lòng thiếu tự tin.

Bài trắc nghiệm bắt đầu: Từ sáng đến chiều anh ta được người ta theo dõi. Không một cử chỉ, thái độ nào của anh bị bỏ sót.

– Chuẩn úy, anh không đi nhanh hơn được sao?

– Anh không thể làm những gì người ta bảo sao?

– Bao giờ anh cũng ăn như con heo vậy sao?

– Thật anh là một con ốc sên.

– Anh muốn tôi gọi mẹ anh đến giúp anh không?

– Hãy chạy quanh nhà đi, để tập, anh giơ chân lên.

Lòng tự tin của anh tan biến rất nhanh. Bị sỉ nhục, thất bại, đuối sức, anh ta muốn đào ngũ và muốn trốn ra nước ngoài để tránh những nỗi khổ tâm đó.

Anh ta kể cho tôi nghe rằng anh ta chưa bao giờ tin thật sự vào thiên Chúa, và cũng chả hiểu gì về Kinh thánh. Nhưng nếu có một Thiên Chúa có thể giúp anh thì anh sẵn sàng tin ngay .

Tôi đọc cho anh nghe những gì Kinh Thánh nói về trường hợp của anh, và vặn lại rằng Thiên Chúa có một chương trình toàn hảo cho đời anh, và những thử thách anh chịu đựng cũng nằm trong chương trình đó và Chúa sẽ giải phóng anh khỏi những căng thẳng nội tâm nếu anh trao đời anh cho Chúa hướng dẫn mà nếu anh biết cảm tạ Chúa trong mọi hoàn cảnh.

Viên chuẩn úy cau có. Khuôn mặt và cặp mắt để lộ một sự mệt mỏi thần kinh căng thẳng vì anh thiếu ngủ.

– Đây là lần đầu tiên mà tôi bị đẩy vào tình thế này (anh lắc đầu). Thật tôi chịu không nổi nữa. Và mục sư vừa bảo rằng Thiên Chúa đã đặt tôi vào ngõ cụt này sao?

– Ta nên hiểu rằng Chúa đã cho phép những việc ấy xảy ra. Tôi trả lời – Tôi chắc chắn rằng Chúa muốn anh quay về với Chúa và chấp nhận tất cả những gì Chúa dành sẵn cho anh, không cần phải trải qua những nỗi đau khổ này. Nhưng anh luôn luôn tự cho rằng anh có thể thành công một mình ở đời, cho nên vì tình thương, Chúa đã chọn phương tiện trực tiếp nhất để chỉ cho anh thấy tỏ tường rằng anh cần đến Chúa biết bao. Tôi đọc cho anh nghe đoạn thư của Thánh Phaolô gửi tín hữu Côrintô: “Thưa anh em, chúng tôi đâu có muốn cho anh em không nhận thức về đau khổ chúng tôi trải qua ở Á Đông, thật chúng tôi đã chịu cơ cực quá chừng, quá đỗi khiến chúng tôi đến phải ngán không muốn sống nữa. Chính chúng tôi cũng mang cái chết trong mình nên không trông cậy gì nơi mình mà chỉ cậy vào Thiên Chúa mà thôi” (2 Cor 1,8-9).

Người thanh niên có vẻ suy nghĩ,…. rồi anh bằng lòng để tôi cầøu nguyện cho

anh. Tuy không tin tưởng gì vào lợi ích của việc này.

Tôi đặt tay lên đầu anh ta và bắt đầu tán tạ Chúa vì cái hoàn cảnh này. Xin Chúa cho viên chuẩn úy trẻ này nhận ra tình yêu của Chúa và cái thiện cảm của Chúa đối với từng chi tiết trong cuộc đời anh ta . Trong lúc tôi đang cầu nguyện, người thanh niên bắt đầu run rẩy, nước mắt chảy tràn trề trên má anh ta. Một lúc sau, anh nổi lên cười.

– Cám ơn Chúa, anh ta đã kêu lên. Vinh danh Thiên Chúa. Con thấy rằng Chúa chăm sóc con và con tin rằng  Chúa thương con.

Tôi nhìn anh ta, một niềm vui sướng chiếu tỏa trên anh ta.

– Chính Chúa đã đưa tôi vào ngôi trường võ bị sĩ quan này phải không? Chúa đã biết chính nơi đây tôi sẽ tìm ra lời giải đáp. Bây giờ tôi cảm thấy trở thành một con người khác.

Quả vậy, anh đã nhận Đức Kitô là Đấng Cứu Độ của anh và ít lâu sau anh đó thành công rực rỡ trong các kỳ thi.

Cuộc khủng hoảng mà anh đã trải qua chứng tỏ có khe hở trong cuộc đời anh. Từ lúc anh có thể nhìn thấy và nhận ra bàn tay của Chúa trong hoàn cảnh của anh và cảm tạ Chúa, thì  anh đã được chữa lành.

Những biến cố làm lung lay nền móng của sự tự mãn thực ra đều là những phúc lành ẩn kín. Chúng ta có thể chân thành cảm tạ Chúa và chúc tụng Chúa vì những lời châm chọc, nó đánh tan mọi ảo tưởng mà chúng ta có thể có về mình. Chúng ta càng cảm tạ Chúa thì sự chuyển biến trong chúng ta càng dễ dàng. Niềm vui gia tăng và nỗi khổ bớt dần đi. Chúng ta khám phá ra việc này nữa: chúng ta càng bị thử thách thì chúng ta càng ý thức sự hiện diện của Chúa và sức mạnh của Đức Kitô trong chúng ta.

Tất cả những thử thách, những khó khăn, những dịp để làm phát triển chúng ta đều giúp chúng ta có đủ điều kiện để trở thành những con sông chuyên chở tình yêu và hiệu lực của Thiên Chúa.

Merlin R. Carothers

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương IV – Phần 4

 

Một cô gái nọ gặp nhiều khó khăn. Mẹ và hai anh cô đều qua đời. Cha cô tái hôn, rồi ly dị, rồi lại tái hôn. Còn cô thì không thành công trong việc học hành và cô bắt đầu uống rượu. Rồi một ngày kia, cô nghe nói đến Chúa Giêsu và cô nhận Ngài là Đấng Cứu Độ của cô . Trong một thời gian, cô rất vui và nhờ chứng tá của cô mà rất nhiều người trở về với Chúa. Mọi việc đều tốt đẹp và cô tưởng rằng những nỗi đau khổ của cô đã hoàn toàn qua đi.

Chính lúc đó, những nỗi bực dọc của cô trở lại rất nhiều . Cô bị tai nạn xe hơi hai lần liên tiếp và cô đã bị thương. Rồi cô có một cái nhọt ở cổ. Cô bị mổ rất đau đớn. Một ngày nọ, cô ngã bệnh nặng vì đã uống một chai sô đa: người ta bỏ thuốc độc vào trong đó. Trong lúc cô đi học, cô bị một kẻ giơ dao ra dọa. Một lần khác, một đứa khác giơ súng muốn bắn cô. Một đêm, kẻ gian lẻn vào nhà cô, nạy cửa và hãm hiếp cô ta. Và đau khổ hơn nữa, ông chủ của cô không cho làm nữa vì ông nghĩ rằng cô đã phạm một lỗi gì  ghê gớm để phải chịu mọi sự khó khăn ấy .

Trải qua tất cả mọi thử thách đó, cô gái tranh đấu để giữ vững đức tin. Điều gây cấn nhất phải chịu đựng là những sự nghi ngờ của các Kitô hữu trong họ đạo của cô .

Sau đó cô nhận được quyển sách “Từ nhà tù đến ca ngợi”. Cô đọc và bỗng nẩy sinh một niềm hy vọng mới. Thiên Chúa chắc phải có một lý do nào đó để cho phép tất cả những sự gian truân này. Cô bắt đầu cảm tạ Chúa vì mỗi một nỗi khổ mà cô đã phải chịu đựng trong đời cô, không bao lâu niềm vui thay thế cho sự sợ hãi cứ ám ảnh cô. Cô kể rằng:  “Tôi bỗng hiểu rằng Chúa là tất cả những gì tôi có được. Những người khác có thể có những sự yên ổn, còn tôi, tôi chỉ có Chúa, và tất cả những gì đã xảy ra làm cho tôi ý thức điều đó rất rõ ràng.”

Người đàn bà trẻ tuổi này, bây giờ có một năng lực rạng rỡ, mới mẻ để làm chứng cho Đấng Cứu Độ của bà. Bà có khả năng thông cảm và thương yêu sâu sắc những người bị đau khổ như bà.

Bà đã hiểu rằng và tin rằng tất cả những hoàn cảnh trong quá khứ của bà được bàn tay của Thiên Chúa tình yêu kiểm soát và bà có thể bình tĩnh nhìn những thử thách mới mà nói rằng: “Tôi biết rằng chính Chúa đã cho phép: điều đó chỉ làm ích cho tôi thôi”.

Merlin R. Carothers

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương IV – Phần 5

 

Một người đàn bà tuổi trẻ khác vừa bị mất chồng. Vì hai người không có con, nên bà bỗng trở nên trơ trọi. Lúc bà trở về thăm gia đình bà để ý tìm một sự an ủi và thiện cảm bà đang cần, thì mọi người trong nhà tỏ vẻ lãnh đạm, không nói chuyện với bà và làm như bà không có ở đó. Bà không thể nào hiểu nổi cái phản ứng này. Gia đình bà không bao giờ đối xử với bà như vậy. Sự khắc khoải vì bị bỏ rơi và lẻ loi làm cho bà không thể nào chịu nổi. Bà đau khổ trong tâm hồn và trong thể xác, và bị mất ngủ. Bà gầy tọp đi .

Ngày đêm bà chỉ biết khóc đến nỗi quên cả giờ giấc. Bà ý thức rằng bà đang đi dần đến chỗ thác loạn tâm trí.

Trong nỗi tuyệt vọng, bà kêu lên: “Chúa ơi, Chúa ở đâu?  Chúa có lo cho con không?” Bà không nghe tiếng trả lời nào cả và không cảm thấy được nâng đỡ.

Một ngày kia trong tiệm sách ở khu vực bà ở, bà thấy quyển :  “Từ nhà tù đến ca ngợi”. Cầm quyển sách lên bà đọc phía sau bìa tác giả là một tuyên úy quân đội; bà vội đặt quyển sách trở lại kệ. Chồng bà cũng ở trong quân đội lúc ông ta qua đời và bây giờ bà sợ phải nhớ lại những kỷ niệm ấy. Bà trở về nhà tay không. Nhưng suốt ngày bà nhớ tới cái tựa của quyển sách. Một ý tưởng cứ trở đi trở lại:  “Mày phải đọc quyển sách đó”!

Chưa bao giờ bà cảm thấy cần phải đọc một quyển sách nào rõ rệt. Bà trởø lại hiệu sách và mua quyển sách ấy.

Vừa về đến nhà bà vội mở sách ra đọc, và bà không thể cầm được nước mắt. Đôi khi bà khóc nhiều đến nỗi không còn phân biệt các hàng chữ nữa. Có lúc bà nhận bỗng thấy mình đang quỳ dưới đất và tiếp tục đọc sách.

Bà chắc chắn rằng Chúa nói với bà trực tiếp qua quyển sách này. Nhưng bà không hiểu rõ: Có thật Chúa bảo bà cám ơn Chúa vì chồng bà đã chết không?  Làm sao Chúa có thể tàn ác như thế? Tất cả trong bà đều như chống đối với ý tưởng này. Nhưng dần dần, càng đọc bà càng cảm thấy một nỗi bình an mới đang xâm nhập tâm hồn và bà không khóc nữa .Từ  từ, tư tưởng chuyển biến.

Bà nghĩ: “Chúa cho phép tất cả những việc đó xảy ra để giúp đỡ tôi. Chúa biết rằng không bao giờ tôi tìm kiếm Chúa, nếu chồng tôi còn sống. Nếu anh tôi và gia đình anh đã khuyên giải yêu thương tôi thì tôi đã bám vào họ. Bây giờ tôi hoàn toàn trơ trọi, nên tôi mới quay về với Chúa. Lạy Chúa Giêsu, con cảm nghiệm sự hiện diện của Chúa! Chúa ở đây với con, và con ca tụng cảm ơn Thiên Chúa vì Ngài đã đẩy con đến với Chúa!”

Sự bình an mà bà cảm thấy bây giờ thật êm dịu hơn tất cả mọi sự mà bà đã cảm nghiệm được từ trước đến nay. Những ngày sau đó, bà rạng rỡ một niềm vui làm cho bạn bè và hàng xóm của bà ngạc nhiên quá đỗi, vì họ đã theo dõi bà và lo ngại khi thấy sự buồn khổ làm bà suy sút rõ rệt.

Ít lâu sau, người anh của bà đến thăm bà và cặp mắt đầy lệ, anh thú thật:

– Em có thể tha lỗi cho anh không? Vì đã có một sự hiểu lầm. Có người nói với gia đình anh rằng em đã nói anh từ chối không giúp đỡ em khi chồng em hấp hối. Và cả nhà đã nghe lời nói ấy mà bị tổn thương, nên hôm nọ không ai muốn nhìn em hay nói chuyện với em cả.

Người anh bà rất hối hận và xấu hổ.

Bây giờ thì anh biết đó là câu chuyện của một bà goá khác. Và nghĩ rằng anh đã bỏ rơi em trong lúc em đang cần đến anh ….

Rất bình thản, bà trả lời:

– Anh đừng hối tiếc gì cả, trái lại anh hãy sung sướng vì đã làm điều sai lầm đó.

Anh bà không hiểu ất giáp gì cả:

– Anh đã bỏ rơi em khi em cần đến anh, thế mà em lại bảo anh cám ơn Chúa vì việc đó sao ?

– Bà cười mà trả lời:

– Phải chính thế. Vì nếu anh không bỏ em một mình thì không bao giờ em hiểu được chúa yêu thương em đến mức độ nào. Câu chuyện này không có mục đích tha thứ cho việc nghe người ta nói xấu kẻ khác, hoặc không giúp đỡ những người cần đến ta đâu. Nhưng Thiên Chúa muốn chúng ta hiểu rằng nếu chúng ta trao phó cho Chúa tất cả cuộc đời chúng ta thì không ai có thể đối xử với chúng ta một cách bất công cả, trừ khi Thiên Chúa cho phép vì lợi ích của chúng ta. Chúng ta có thể cám ơn Chúa vì từng lời khó chịu, từng nhận xét xảo trá, nham hiểm đụng chạm đến chúng ta.

“Thiên Chúa ban ơn cho anh em khi, vì lương tâm đối với Chúa, anh em chịu sầu khổ oan ức. Nếu anh em phạm tội mà bị đánh đòn, nào có danh giá gì? Nhưng nếu làm lành mà chịu nhẫn nhục đau khổ: đó là một ơn phước trước mặt Chúa” (1 Phêrô 2,19-20). Một cây hồng phải được chiết cành để nở hoa.

“Thầy là cây nho thật. Cha thầy là Đấng vun trồng. Hễ nhánh nào nơi Thầy không kết quả, Ngài sẽ chặt đi hết, còn nhánh nào kết quả Ngài cũng tỉa bớt đi cho càng sai trái hơn. Thầy dạy dỗ các con nên các con đã được trong sạch (Gioan 15,1-3).

Và Chúa Giêsu truyền : “Hãy yêu kính chúa Trời con với tất cả tấm lòng, tất cả tâm hồn, tất cả trí khôn: đó là điều răn thứ nhất và quan trọng nhất, điều răn thứ hai cũng giống như vậy : Hãy yêu thương anh em như chính mình ta vậy” (Math 22, 37-39).

Tình yêu mà Chúa Giêsu đề cập ở đây là một tình yêu có ý thức và tự do, một tình yêu đòi hỏi sự can thiệp của ý chí và hành động trong đức tin. Do chính là tình yêu mà Chúa Giêsu đã nói :  “Hãy yêu nhau như Cha đã yêu các con” (Gioan 15,12).

Tất cả những gì ngăn cản chúng ta vâng theo giới răn này đều phải được trừ diệt khỏi con người chúng ta. Chúng ta làm trì hoãn và ngăn chặn công việc của Chúa trong chúng ta, nếu chúng ta cằn nhằn và than thở thì những hoàn cảnh khó khăn mà Chúa dùng để thánh hoá chúng ta. Những hoàn cảnh không đến với chúng ta một cách may rủi hay do một định mệnh tàn ác, nhưng vì Cha chúng ta cũng là người chủ vườn nho, đã yêu thương và chăm sóc đến chúng ta. Chúng ta có thể vui mừng và cảm tạ Chúa vì Chúa biết cái gì tốt đẹp nhất, ích lợïi nhất cho ta .

Merlin R. Carothers

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương IV – Phần 6

 

Một chuẩn úy ở Fort Benning, Kitô hữu, vừa hay tin vợ anh ta bị đưa vào bệnh viện tâm trí sau một cơn bệnh thần kinh nặng. Các bác sĩ đều bi quan về trường hợp này. Cô ta phải ở lại nhà thương trong một thời gian vô hạn định.  Khi J. đến tìm tôi ở phòng làm việc của tôi, anh không thốt được một tiếng. Tôi nhìn đôi vai to lớùn của anh trong khi anh khóc nức nở.

– Tại sao những việc ấy xảy ra?

Anh cố gắng nói một cách khó khăn:

– Vợ tôi và tôi, chúng tôi luôn cố gắng sống như những Kitô hữu tốt. Tại sao Chúa bỏ rơi chúng tôi?

Tôi trả lời: “Chúa không bỏ rơi anh đâu. Chúa có một lý do rõ rệt để bắt vợ anh phải nằm nhà thương. Tại sao chúng ta không quỳ xuống bây giờ để cám ơn Ngài”?

J. mở to cặp mắt : – “Tôi theo đạo Tin Lành, thưa tuyên úy; Và tôi chưa bao giờ thấy những điều đó trong Kinh thánh”.

“Thế còn câu này: “Trong mọi lúc và cho mọi sự, hãy tạ ơn Đức Chúa Cha, nhân danh Chúa Giêsu Kitô (Eph 5,2ø0). J. lắc đầøu :- « Vâng, tôi có biết đoạn đó. Nhưng tôi cứù nghĩ là phải cảm tạ Chúa vì những ơn lành. Tôi không nghĩ rằng Kinh thánh bảo ta cảm tạ vì những sự dữ. Tôi vẫn ngờ Thánh Phaolô đã bị quá trớn khi ông nói rằng ông sung sướng trong sự tàn tật, yếu đuối của ông ».

Tôi cũng đã từng suy nghĩ như thế. Nhưng bây giờ thì tôi thấy rằng Phaolô có lý. Khi Thánh Phaolô nói rằng Thánh Nhân vui mừng trong sự tàn tật của mình, thì ông muốn nói rằng ta phải cảm thấy dễ chịu trong chính nỗi đau khổ. Thánh Phaolô đã nhìn sự đau khổ trong một viễn tượng rất mới. Thánh nhân đã khám phá ra rằng sự đau khổ có thể phục vụ một mục đích cao cả và nó ở trong chương trình yêu thương của Chúa đối với ông.

 

J. có vẻ suy nghĩ, anh nói chậm chạp :- “Tôi không biết. Điều đó , đối với tôi, không có lý cho lắm”

– Phaolô cũng đã phải học kinh nghiệm : Và cũng không phải dễ dàng gì đâu .Anh hãy nhớ đến cái “gai nhọn xác thịt”.

J. gật đầu .Tôi nói :- “Ba lần, Phaolô đã xin Chúa lấy cái đó đi .Lúc bấy giờ, anh không có vẻ gì sung sướng vì sự đau khổ cả .Mỗi lần Chúa đều trả lời :Không. Ta ở với con. Đó là tất cả những gì con cần. Chính nơi những yếu đuối mà sức mạnh của ta tỏ hiện rõ ràng :”Bây giờø tôi hãnh diện vì sự yếu đuối của tôi .Tôi sung sướng đượïc trở nên một chứng minh sống động cho quyền năng  của Đức Kitô thay vì khoe khoang những khả năng của tôi” (2 Cor 12/9). Tôi nói tiếp :- Phaolô không hãnh diện  trong chính những sự tàn tật đó, đó là điều ông cắt nghĩa cho các tín hữu ở Côrintô :”Cho nên tôi sẽ hân hạnh khoe khoang trong những sự yếu của tôi hầu quyền năng Đức Kitô ở cùng tôi .Do đó tôi vui lòng chịu bệnh tật, tủi hổ, thiếu thốn, khủng bố, cơ cực vì Đức Kitô, khi tôi yếu đuối, đó là lúc tôi mạnh mẽ vậy” (2Cor 12/10).

J. chậm chạp giở từng trang Kinh thánh, suy nghĩ và cuối cùng anh kết luận :

– Tôi tin rằng Chúa hoạt động trong mọi sự .Nhưng điều khó khăn nhất đối với tôi là phải vui mừng vì mọi sự.

– Nếu chúng ta nói rằng chúng ta tin mà không có thể vui mừng, thì điều ấy có nghĩa là chúng ta chưa quyết tin rằng Chúa hàùnh động vì lợi ích cao nhất của chúng ta .

J. im lặng, rồi anh gật đầu quả quyết :

– Tuyên úy có lý .Tôi muốn làm thử .Chúng ta quỳ xuống. J. lại nức nở khóc trong khi anh cầu nguyện :

– Lạy Chúa, con biết rằng Chúa thương vợ con hơn là con có thể thương yêu nữa .Con tin rằng Chúa đang thực hiện cho chúng con một chương trình tuyệt diệu .

Những dòng nước  mắt vẫn tiếp tục  chảy trên má, nhưng cái nhìn của anh đã ánh lên một tia hy vọng mới .

Thưa tuyên úy, Chúa biết việc Chúa làm, tôi biết chắc như vậy .

Vài ngày sau J. xin được thuyên chuyển đến gần bệnh viện mà vợ anh đang dưỡng bệnh. Đơn xin của anh được chấp nhận và anh đến chào tôi . Anh nói vẻ rất kích thích : – Hãy đợi những điều sắp xảy ra .Điều tốt nhất vẫn chưa đến. Chúa đã hứa sẽ chữa vợ tôi, lúc tôi sẽ gặp lại nàng và đặt tay lên đầu nàng mà nói : Hãy lành bệnh nhân danh Đức Giêsu Kitô.

Mọi sự nghi ngờ thoáng qua trí tôi : nếu J. quá hăng say và đi trước những điều Chúa muốn thật sự ? Nhưng tôi cũng nhận được sự xác nhận của Chúa Thánh Linh. Tôi đặt tay trên anh và cầu chúc anh :

-“Lạy Chúa, Chúa đã nói rằng nếu có hai người đồng ý cầu nguyện xin một ơn gì thì Chúa sẽ nhậm lời (Math 18/19). Bây giờ J. và con, chúng con xin Chúa cho vợ J. được lành bệnh khi y đặt tay lên nàng”.

Hai tuần lễ sau J. viết cho tôi :

-“Mọi sự đã xảy ra giống y như Chúa Giêsu đã hứa với chúng ta .Vợ tôi ở trong phòng bác sĩ khi tôi đến gặp nàng. Thật kinh khủng. Sắc diện của nàng và sự sợ hãi ánh lên từ cặp mắt nàng khiến tôi nghĩ rằng không còn hy vọng gì nữa .Nhưng tôi biết rằng tôi phải làm điều Chúa dạy .Tôi đến gần nàng và đặt tay lên đầu nàng. Lúc tôi vừa chạm đến nàng, nàng rùng mình như bị chấn động và tôi biết là nàng đã được chữa lành. Tôi nói với bác sĩ rằng vợ tôi đã khoẻ mạnh và ông ta nhìn tôi, như thể tôi cũng cần phải được đưa vào nhà thương để điều trị .Hôm sau bác sĩ gọi tôi đến và nói :”Tôi không hiểu gì cả, nhưng vợ anh có thể lành mạnh lắm rồi ! Và nàng đã trở về nhà, sung sướng hơn bao giờ hết. Những thử thách mà nàng đã chịu đựng đã giúp nàng lớn, mạnh và cả hai chúng tôi bây giờ cảm tạ Chúa vì mọi sự .Chúng tôi đã hiểu lời tán tạ làm phát xuất quyền năng chữa trị của Đức Kitô”. Chúa thay thế sự yếu đuối của chúng ta bằng chính sức mạnh của Chúa khi chúng ta nhìn nhận những thất bại của mình. Nhưng rất nhiều khi chúng ta xấu hổ vì phải xưng lên rằng chúng ta yếu đuối, vì sợ không được Chúa và tha nhân chấp nhận (vì những nhược điểm đó). Cách suy nghĩ đó bắt nguồn  từ nhận định sai lầm là chúng ta phải làm sao cho xứng đáng với tình thương của Chúa .

Một đại tướng và là một Kitô hữu, một ngày nọ đến tìm tôi và thú thật rằng sự cố gắng mà ông ta buộc mình phải tuân theo để có một hình ảnh  hoàn hảo trước mặt binh lính của ông đã đi đến chỗ sát hại ông. Trong lúc nói chuyện tôi ý thức rằng người đàn ông này, mà tôi vẫn khâm phục vì vẻ  quân bình và chững chạc bên ngoài, thật ra chưa bao giờ biết chấp nhận mình. Ông bị ám ảnh bởi ý tưởng ông sẽ làm cho gia đình ông và các sư đoàn của ông thất vọng vô cùng nếu ông buông xuôi tất cả .

Tôi gợi ý rằng sự căng thẳng này sẽ mất nếu ông cảm tạ Chúa đã tạo dựng ông như thế .Ông kêu lên :-Tuyên úy muốn nói như bây giờ sao? Bây giờ tôi đầy cả sợ hãi và căng thẳng. Tôi gật đầu :

– Ông tưởng rằng Thiên Chúa đã tạo dựng vũ trụ và đặt các ngôi sao trên trời lại không chú ý đủ khi tạo dựng ông sao ? Không, dĩ nhiên. Và tất cả mọi hoàn cảnh trong đời ông cũng vậy. Chúa đã chọn để cho ông thấy Chúa thương ông dường nào !

Ông đại tướng trở lại phòng tôi nhiều lần. Ông học Thánh Kinh và đọc quyển : “Từ nhà tù đến ca ngợi”, rất say mê .Ông đi đến chỗ nhận biết rằng Chúa có một chương trình tuyệt hảo cho đời ông và sự căng thẳng mà ông chịu đựng thường xuyên chỉ có mục đích là đưa ông đến chỗ cậy tin vào Chúa thôi .

Ông bắt đầu cảm tạ Chúa vì những lo âu khắc khoải của mình và một cảm giác bình an dần dần  thay thế những lo ngại .Lần đầu tiên trong đời ông, ông sung sướng được là con người thật của mình. Ông tâm sự :

– Bao lâu tôi còn nghĩ rằng Chúa không thể thương tôi với những yếu đuối này thì tôi cố gắng dấu kín  và do đó tôi từ từ đi xa sự thật. Từ khi tôi biết nhìn nhận mình yếu đuối và cảm tạ Chúa đã tạo dụng nên tôi như thế thì tình yêu của Chúa đã biến đổi tôi và cho tôi sự bình an .

Merlin R. Carothers

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương IV – Phần 7

 

Vua Đavid viết :

“Mỗi người hãy chúc tụng và hát lên lời ngợi khen Ngài vì Ngài nắm đời ta trong tay Ngài .Ngài giữ bước chân ta trên đường. Chúa đã thanh luyện con trong lửa, lạy Chúa, Chúa đã bắt chúng con vào trong lưỡi của Chúa và đặt trên vai chúng con những gánh nặng. Chúa đã cho kỵ binh, chiến mã đi ngang qua người chúng con. Chúng con đã trải qua máu và lửa .Nhưng cuối cùng Chúa đã ban đời sống và sự sung mãn lại cho chúng con…. Con đã hướng về Chúa và kêu gào, lời ca tụng ở trên môi miệng con Chúa sẽ không nghe con, nếu con không xưng tội mình ra .Nhưng Chúa đã lắng tai, Chúa đã nghe lời con, Chúa đã nhậm lời ! Hãy ca ngợi Đấng Vĩnh Cửu, toàn thể trái đất ! Hãy hát khen danh thánh Ngài” (Thánh Vịnh 66/8-12; 17-19; 1-2).

Đavid muốn trở thành một với Chúa. Đavid biết rằng tất cả những gì không trong sạch nơi ông sẽ ngăn chặn, không cho tình yêu Chúa đến với ông và chảy qua ông. Vì thế David đã vui vẻ chấp nhận phương thế đau khổ và thanh lọc mà Chúa đã bắt ông chịu đựng. David vui mừng khi những thử thách làm tỏ hiện những lỗi ẩn kín của ông. Ông xưng tội và được chữa lành. Chính Chúa đã chỉ cho ông con đường đi :

“Không phải những của lễ bằng thịt và máu làm Ta vui lòng. Điều Ta chờ đợi ở con là sự tạ ơn, với một lòng chân thành. Ta muốn con tin cậy ở Ta. Ngay trong những cơn thử thách, để ta đến cứu chữa con và con làm sáng danh Ta”.

“Hãy ngừng đọc Lề Luật của Ta và đòi hỏi những lời hứa của Ta vì con đã từ chối Lề Luật và khinh chê giới răn Ta. Đây là sự may mắn cuối cùng của con.”

“Lời ca tụng đến tự một tấm lòng chân thành : đó là của lễ làm sáng danh Ta và Ta chấp nhận. Ai biết đi trong đường lối của Ta thì biết được ơn giải thoát của Ta” (Thánh vịnh 50 13-17, 22-23).

Con đường của Chúa là con đường tán tạ, ngợi ca.

Merlin R. Carothers

Chia sẻ Bài này:
[1] [2] [3]