Bài đọc và Suy niệm Lời Chúa Tuần 4 Phục Sinh C

Thứ Năm

Bài Ðọc I: Cv 13, 13-25

Rời Paphô, Phaolô và các bạn vượt biển đến Perghê xứ Pamphy-lia; còn Gioan từ biệt các ngài, và trở về Giêrusalem. Hai ngài sang qua Perghê và đến Antiôkia xứ Pisiđia; ngày Sabbat, các ngài vào ngồi trong hội đường. Sau khi đọc sách luật và các tiên tri, những thủ lãnh nhà hội đường sai người đến nói với các ngài rằng: “Hỡi anh em, nếu ai trong anh em có lời khuyên bảo dân chúng, xin hãy nói”.

Phaolô đứng lên, giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng và nói: “Hỡi người Israel và những kẻ kính sợ Thiên Chúa, hãy nghe đây. Thiên Chúa dân Israel đã chọn Tổ phụ chúng ta, Người đã thăng tiến dân Người khi họ còn cư ngụ trong nước Ai-cập và Người ra tay mạnh mẽ đưa cha ông chúng ta ra khỏi nước ấy. Trong thời gian bốn mươi năm, Người chịu đựng thói xấu họ trong hoang địa; và sau khi đã tiêu diệt bảy dân tộc trong đất Canaan, Người đã cho họ chiếm đất của các dân tộc ấy gần bốn trăm năm mươi năm; và sau đó, Người ban cho họ các thẩm phán cho đến tiên tri Samuel. Kế đó, họ xin một nhà vua và Thiên Chúa cho Saolê, con ông Cis, thuộc chi họ Bengiamin, cai trị họ bốn mươi năm. Sau khi loại bỏ Saolê, Chúa đã đặt Ðavít lên làm vua dân Người, để chứng nhận điều đó, chính Người đã phán: “Ta đã gặp được Ðavít con của Giêsê, người vừa ý Ta, người sẽ thi hành mọi ý muốn của Ta”.

“Bởi dòng dõi Ðavít, theo lời hứa, Thiên Chúa ban cho Israel Ðức Giêsu làm Ðấng Cứu Ðộ, Ðấng mà Gioan đã báo trước khi người đến rao giảng phép rửa thống hối cho toàn dân Israel. Khi Gioan hoàn tất hành trình, ngài tuyên bố: “Tôi không phải là người mà anh em lầm tưởng; nhưng đây, Người sẽ đến sau tôi mà tôi không đáng cởi dây giày dưới chân Người”.

 

Phúc Âm: Ga 13, 16-20

Sau khi đã rửa chân các môn đệ, Chúa Giêsu phán với các ông: “Thật, Thầy bảo thật các con: Tôi tớ không trọng hơn chủ, kẻ được sai không trọng hơn đấng đã sai mình. Nếu các con biết điều đó mà thực hành thì có phúc. Thầy không nói về tất cả các con, vì Thầy biết những kẻ Thầy đã chọn, nhưng lời Thánh Kinh sau đây phải được ứng nghiệm: Chính kẻ ăn bánh của Ta sẽ giơ gót lên đạp Ta. Thầy nói điều đó với các con ngay từ bây giờ, trước khi sự việc xảy đến, để một khi xảy đến, các con tin rằng: Thầy là ai. Thật, Thầy bảo thật các con: Ai đón nhận kẻ Thầy sai, là đón nhận Thầy, và ai đón nhận Thầy là đón nhận Ðấng đã sai Thầy”.

Suy Niệm

            Để Tin Mừng Chúa Giêsu được mọi người biết đến, Phaolô và Barnaba đã không ngại gian khổ. Gioan Marco có lẽ không chịu được vất vả và nguy hiểm nên đã đào ngũ. Bởi lẽ thành phố Antiôkia xứ Pisiđia nằm trên một cao nguyên cao hơn mặt biển khoảng 1200m. Từ Perghê đến đó phải đi bộ hơn 500 km, đường khó đi và nổi tiếng về trộm cướp.

Một điều đáng chú ý ở đây là từ trước đến giờ Barnaba luôn được Luca đặt trước Phaolô, nghĩa là ông là người lãnh đạo phái đoàn. Nhưng bắt đầu từ đây Phaolô lại được trước Barnaba, Phaolô chính thức đảm nhận việc lãnh đạo phái đoàn này. Điều hết sức tốt đẹp nơi Barnaba là ông không hề thốt ra lời phàn nàn nào. Ông sẵn sàng đứng đàng sau, miễn sao Tin Mừng được rao giảng. Một thái độ khiêm tốn, hạ mình rất đáng cho mọi người kính trọng.

Chính Chúa Giêsu đã khiêm tốn hạ mình phục vụ cho các Tông đồ. Người giải thích cho các ông : “Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em.” (Ga 13, 15). Barnaba đã học rất thuộc bài học này. Còn mỗi người chúng ta thì sao, chúng ta phục vụ với tinh thần nào?

            Lạy Chúa Giêsu, con đường khiêm hạ là con đường Chúa đến với nhân loại. Xin cho con cũng biết hạ mình xuống để xóa đi mọi ngăn cách trong cuộc sống này, hầu làm tươi mới rạng ngời tình yêu Chúa. Amen

Chia sẻ Bài này:

Related posts