Bài đọc và Suy niệm Lời Chúa Tuần 3 Phục Sinh C

Thứ Sáu

Bài Ðọc I: Cv 9, 1-20

Trong những ngày ấy, Saolô còn mải say mê hăm doạ giết các môn đồ Chúa, ông đến thượng tế, xin chứng minh thư gởi đến hội đường ở Ðamas, để nếu gặp ai theo đạo ấy bất luận nam nữ, ông trói đem về Giêrusalem. Ðang khi đi đường lúc đến gần Ðamas, bỗng nhiên một luồng ánh sáng từ trời chiếu xuống bao phủ lấy ông, ông ngã xuống đất và nghe tiếng phán rằng: “Saolô, Saolô, sao ngươi bắt bớ Ta?” Ông thưa: “Lạy Ngài, Ngài là ai?” Chúa đáp: “Ta là Giêsu mà ngươi đang bắt bớ; giơ chân đạp mũi nhọn thì khổ cho ngươi”. Saolô run sợ và kinh hoàng hỏi rằng: “Lạy Chúa, Chúa muốn con làm gì?” Chúa phán: “Hãy chỗi dậy, vào thành, và ở đó người ta sẽ nói cho ngươi phải làm gì”. Những kẻ đồng hành với ông đứng lại, hoảng hốt; họ nghe rõ tiếng mà không thấy ai. Saolô chỗi dậy khỏi đất, mắt ông vẫn mở, mà không trông thấy gì. Người ta cầm tay dẫn ông vào thành Ðamas; ông ở lại đấy ba ngày mà không thấy, không ăn, cũng không uống.

Bấy giờ ở Ðamas, có một môn đồ tên là Anania; trong một thị kiến, Chúa gọi ông rằng: “Anania”. Ông thưa: “Lạy Chúa, này con đây”. Chúa phán: “Hãy chỗi dậy và đến phố kia gọi là phố “Thẳng”, và tìm tại nhà Giuđa một người tên là Saolô, quê ở Tarsê; ông ta đang cầu nguyện”. (Saolô cũng thấy một người tên Anania bước vào, và đặt tay trên ông để ông được sáng mắt). Anania thưa: “Lạy Chúa, con đã nghe nhiều người nói về người này rằng: ông đã gây nhiều tai ác cho các thánh của Chúa tại Giêrusalem; tại đây, ông đã được các vị thượng tế cho phép bắt trói tất cả những ai kêu cầu danh Chúa”. Nhưng Chúa phán: “Cứ đi, vì người này là lợi khí Ta đã chọn, để mang danh Ta đến trước dân ngoại, vua quan và con cái Israel. Ta sẽ tỏ cho nó biết phải chịu nhiều đau khổ vì danh Ta”. Anania ra đi, bước vào nhà, và đặt tay trên Saolô mà nói: “Anh Saolô, Chúa Giêsu, Ðấng hiện ra với anh trên đường đi đến đây, sai tôi đến cùng anh, để anh được thấy và được tràn đầy Thánh Thần”. Tức thì có thứ gì như những cái vảy rơi khỏi mắt ông, và ông được sáng mắt; ông chỗi dậy chịu phép rửa, và sau khi ăn uống, ông được lại sức. Ông ở lại ít ngày cùng với các môn đồ thành Ðamas. Và lập tức ông rao giảng trong các hội đường rằng: Ðức Giêsu là Con Thiên Chúa.

Phúc Âm: Ga 6, 53-60

Khi ấy, những người Do-thái tranh luận với nhau rằng: “Làm sao ông này có thể lấy thịt mình mà cho chúng ta ăn được?”

Bấy giờ Chúa Giêsu nói với họ: “Thật, Ta bảo thật các ngươi: Nếu các ngươi không ăn thịt Con Người và uống máu Ngài, các ngươi sẽ không có sự sống trong các ngươi. Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta thì có sự sống đời đời, và Ta, Ta sẽ cho kẻ ấy sống lại ngày sau hết. Vì thịt Ta thật là của ăn, và máu Ta thật là của uống. Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì ở trong Ta, và Ta ở trong kẻ ấy. Cũng như Cha là Ðấng hằng sống đã sai Ta, nên Ta sống nhờ Cha, thì kẻ ăn Ta, chính người ấy cũng sẽ sống nhờ Ta. Ðây là bánh bởi trời xuống, không phải như cha ông các ngươi đã ăn manna và đã chết. Ai ăn bánh này sẽ sống đời đời”.

Người giảng dạy những điều này tại Hội đường Caphar-naum.

Suy Niệm

Lời Chúa hôm nay tường thuật lại ơn gọi của Phaolô, có thể nói đây là biến cố quan trọng nhất trong cuộc đời của thánh nhân; qua đây chúng ta cũng thấy rõ, ơn gọi luôn đến từ sáng kiến lạ lùng của Thiên Chúa, chính Chúa chọn gọi chúng ta trước. Ngài là vị Thiên Chúa luôn đi bước trước trong mọi hành động.

Từ ơn gọi của Phaolô, chúng ta nhìn lại ơn gọi của mình, ơn gọi làm Kitô hữu; đây cũng là một ân ban, nhờ ân ban này mà chúng ta được làm con cái Chúa trong đại gia đình Giáo Hội. Nhưng thử hỏi, ai trong chúng ta dám tự nhận là mình xứng đáng để được Chúa chọn? Chắc hẳn không ai dám. Các môn đệ được Chúa chọn không phải vì các ngài xứng đáng được như thế; thậm chí là ngược lại; Nhưng điều mà chúng ta cần biết ở đây là, tiêu chuẩn lựa chọn của Thiên Chúa khác với con người. Tôi nhớ đến bài thơ Huyền Nhiệm Ơn Gọi của Đức Hồng Y Gb. Phạm Minh Mẫn nói về việc Chúa Chọn:

Thiên Chúa cần một người cha cho dân của mình. Người chọn một cụ già. Thế là Abraham đứng lên.

Thiên Chúa cần một người phát ngôn, Người chọn một anh chàng vừa nhút nhát vừa có tật nói ngọng. Thế là Môisen đứng lên.

Thiên Chúa cần một thủ lãnh để hướng dẫn dân mình. Người chọn một cậu thanh niên nhỏ nhất, yếu nhất trong nhà. Thế là Ðavít đứng lên.

Thiên Chúa cần một tảng đá làm nền cho ngôi nhà Giáo Hội. Người chọn một anh chối đạo. Thế là Phêrô đứng lên.

Thiên Chúa cần một gương mặt để diễn tả tình yêu cho nhân loại. Người chọn một cô gái điếm. Ðó là Maria Mađalena.

Thiên Chúa cần chọn một chứng nhân để hô lên sứ điệp của Người. Người chọn một kẻ chuyên bắt đạo. Ðó là Phaolô gốc thành Tácxô.

Thiên Chúa cần một ai đó để quy tụ dân và đi đến với những người khác. Người đã chọn bạn. Dù bạn run sợ, lẽ nào bạn không đứng lên?

Ý thức mình là những người được Thiên Chúa chọn gọi, mỗi người chúng ta cũng cần phải có thái độ đáp trả cho xứng hợp. Mỗi người có ơn gọi riêng, không ai giống ai; điều quan trọng hơn hết là sự đáp trả của mỗi người, sự đáp trả tích cực nhất, đẹp lòng Chúa nhất chính là trung thành chu toàn bổn phận trong bậc sống của mình; là một người cha thì phải là một người cha, người chống tốt, là một người mẹ thì phải là một người mẹ, người vợ tốt, là một người con thì phải là một người con tốt,….riêng bản thân tôi là một linh mục, tôi cũng phải sống tốt trong vai trò của một linh mục.

Và hơn nữa, không có chuyện hơn thua giữa các bậc sống. Người lập gia đình thì nhất trong bậc gia đình, người đi tu thì nhất trong bậc tu. Thánh thiện ở chỗ là làm theo thánh ý Chúa chứ không do ở bậc sống nào. Và hoa trái cho mọi bậc sống đó không gì khác ngoài tình yêu thương; nếu như Chúa đã chọn tôi chỉ vì yêu tôi, thì tôi cũng phải chọn Chúa, đáp trả ơn gọi của Chúa chỉ vì yêu Chúa.

Cầu xin Chúa cho mỗi người chúng ta luôn biết nỗ lực và cố gắng hơn mỗi ngày trong việc chu toàn bổn phận với bậc sống của mình. Amen!

Chia sẻ Bài này:

Related posts