Bài đọc và Suy niệm Lời Chúa Tuần 10 Thường Niên C

THỨ BA

Bài Ðọc I1 V 17, 7-16

Trong những ngày ấy, giòng suối nơi Êlia ẩn náu đã cạn, vì trong xứ không mưa. Bấy giờ Thiên Chúa phán cùng Êlia rằng: “Hãy chỗi dậy, đi Sarephta thuộc miền Siđon và ở lại đó: Ta đã truyền cho một quả phụ nuôi dưỡng ngươi”. Ông liền lên đường đi Sarephta. Khi ông đến trước cửa thành, ông thấy một quả phụ đang lượm củi; ông gọi bà và nói với bà rằng: “Xin đem cho tôi một ít nước trong bình để tôi uống”. Ðương lúc bà đi lấy nước, ông gọi lại mà nói: “Xin cũng mang cho tôi một miếng bánh”. Bà thưa: “Có Chúa là Thiên Chúa hằng sống chứng giám: Tôi không có sẵn bánh, tôi chỉ còn một nắm bột trong hũ với một ít dầu trong bình. Này đây tôi lượm vài que củi về nấu cho tôi và con trai tôi ăn, rồi chết thôi”. Êlia trả lời bà rằng: “Bà đừng lo, cứ đi và làm như bà đã nói. Nhưng, với chút bột ấy, trước hết hãy làm cho tôi một cái bánh nhỏ, đem ra đây cho tôi, sau đó hãy làm cho bà và con trai bà. Vì Chúa là Thiên Chúa Israel truyền rằng: “Hũ bột sẽ không cạn và bình dầu sẽ không vơi đi, cho đến ngày Chúa cho mưa xuống trên mặt đất”. Bà đi làm theo lời ông Êlia; chính ông và bà cùng cả nhà đều đủ ăn; từ ngày đó, hũ bột không cạn và bình dầu không vơi, như lời Chúa đã dùng Êlia mà phán.

 

Phúc Âm: Mt 5, 13-16

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con là muối đất. Nếu muối đã lạt, người ta biết lấy gì mà ướp cho mặn lại? Muối đó không còn xử dụng vào việc chi nữa, chỉ còn ném ra ngoài cho người ta chà đạp lên nó. Các con là sự sáng thế gian. Một thành phố xây dựng trên núi, không thể che giấu được. Và người ta cũng không thắp đèn rồi để dưới đáy thùng, nhưng đặt nó trên giá đèn, hầu soi sáng cho mọi người trong nhà. Sự sáng của các con cũng phải chiếu giãi ra trước mặt thiên hạ, để họ xem thấy những việc lành của các con mà ngợi khen Cha các con trên trời”.

 

SUY NIỆM

“Hũ bột sẽ không cạn và bình dầu sẽ không vơi đi, cho đến ngày Chúa cho mưa xuống trên mặt đất”. Đó là lời mà tiên tri Êlia đã nói với bà góa thành Sareptha và đã xảy ra đúng như vậy, hũ bột và bình dầu không hề vơi, dù có thêm một miệng ăn trong thời kỳ đói kém.

Điều tôi học được nơi bà nghèo này là sự tin tưởng. Khi sự sống chỉ còn mỏng manh “tôi chỉ còn một nắm bột trong hũ với một ít dầu trong bình. Này đây tôi lượm vài que củi về nấu cho tôi và con trai tôi ăn, rồi chết thôi”, bà lại vâng lời người khách lạ mà thực hiện một cử chỉ bác ái“cho kẻ đói ăn”. Nhưng thực ra chính bà mới là “kẻ được cho ăn” vì Chúa dùng lòng quảng đại của bà để nuôi sống gia đình bà. Từ chút bột nhỏ nhoi đến xài hoài không hết. Điều quan trọng là phải biết đặt cái nhỏ nhoi đó vào bàn tay Thiên Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, có khi con thấy mình nhỏ bé, bất tài, nghèo khó… không thể làm chi cho Chúa. Xin dạy con biết Chúa chỉ đòi con dâng cho Chúa những nghị lực, lòng quảng đại…theo sức con, hết khả năng con. Vì từ những điều coi là nhỏ nhoi, quyền năng Chúa lại biến chúng trở nên lớn lao. Amen.

Chia sẻ Bài này:

Related posts