Của Ăn Đường

Chúa Nhật XIX Thường Niên Năm B

Khi nói đến “Của Ăn Đường”, ta thường nghĩ đó là việc trao Mình Thánh Chúa cho người chuẩn bị từ giả cuộc đời. Mình Thánh Chúa hay Của Ăn Đường mà những anh chị em nhận lãnh lúc sắp ra đi, sẽ giúp họ thêm lòng yêu mến, thêm sức mạnh của đức tin, thêm nghị lực thiêng liêng để bước vào giờ phút cuối cùng của cuộc đời. Có lẽ suốt cả hành trình cuộc sống, không có lúc nào làm người ta lo âu và sợ hãi cho bằng giờ phút cuối cùng ấy. Chết là thử thách cuối cùng, nhưng lại là thử thách lớn của đời người. Chính vì là thử thách lớn, Của Ăn Đường càng trở nên cần thiết và quan trọng để người ra đi được tiếp sức, đủ nghị lực mà trở về nhà Cha.

Bởi thế, nói đến Của Ăn Đường, ta nghĩ đến giờ phút cuối của từng cuộc đời con người là đúng lắm. Giáo Hội vẫn hiểu như thế. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đấy thì thật là thiếu sót. Vì cả cuộc đời ta được ví như một người lữ hành, thì Của Ăn Đường đâu chỉ có ở giây phút cuối cùng, đâu phải chỉ là lúc gần đến đích. Đúng hơn, ý nghĩa của cụm từ Của Ăn Đường mà ta cần nhấn mạnh đó là: lương thực nuôi sống trên suốt chặng đường dài mà người lữ hành phải đi. Bởi thế, chỉ duy nhất có Mình Máu Thánh Chúa Kitô mới là Của Ăn trên mọi của ăn, cần thiết trên mọi điều cần thiết cho hành trình thiêng liêng của mỗi cuộc đời, của chính bạn và của chính tôi.

Ý niệm về Của Ăn Đường, đâu chỉ có trong thời Tân Ước. Từ ngàn xưa, khi mà dân riêng của Chúa lang thang bốn mươi năm trường trong sa mạc, làm bạn một cách bất đắc dĩ với không biết bao nhiêu khó khăn: gió, cát, sức nóng của ban ngày, cái lạnh cắt da của đêm thâu, đói, khát, rắn độc… thì của ăn đường đã xuất hiện: Manna và nước chảy từ đá giữa sa mạc khô đã nuôi sống dân trên hành trình chông gai của họ. Họ đã sống để tiến vào Đất Hứa, nơi mà họ có thể đặt nguồn hy vọng chan chứa nhưng cũng là niềm hy vọng duy nhất đưa họ vượt qua bao nhiêu gập gềnh, chông chênh, nhiều phen tưởng như quỵ ngã.

Chưa dừng lại ở đó. Ý niệm về Của Ăn Đường lặp lại trong sách Các Vua quyển thứ I. Bài đọc 1 hôm nay là đoạn trích cho thấy ý niệm về Của Ăn Đường ấy. Đó là câu chuyện liên quan đến tiên tri Êlia. Trong nỗi khốn cùng của cái đói, cái khát giữa cảnh cháy khô da người của sa mạc, cũng chính lúc ấy, là nỗi khổ của một kẻ chạy trốn vì hoàng hậu Giêgiaben đang tìm giết, dẫu là người rất can đảm, Êlia cũng đã phải thốt lên: “Lạy Đức Chúa, đủ rồi! Bây giờ xin Chúa lấy mạng sống con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông của con” (1V 19, 4). Nhưng Thiên Chúa đã nhìn thấy ông. Người nhận ra tất cả những hoàn cảnh mà ông cam chịu. Người cứu ông. Ông đã nhận từ tay thiên thần của Thiên Chúa chiếc bánh lùi và bình nước uống. Bánh và nước – của ăn đường mà ông lãnh nhận đã tiếp sức cho ông, giúp ông đi hết chặng đường dài đến bốn mươi ngày, bốn mươi đêm. Bánh từ trời đã nuôi sống con người, đó cũng là sự biểu lộ của tình trời cao đối với người trần thế: Thiên Chúa đã yêu thương, mãi mãi vẫn một lòng yêu thương như thế.

Nếu ngày xưa dân Chúa lữ hành tiến về đất hứa, và cuộc lữ hành của tiên tri Êlia đều đã được nuôi dưỡng bởi của ăn đường đến từ trời cao, để tất cả cùng đi về đích bình an, thì trên đường lữ hành trần gian của người Kitô hữu hôm nay có phần giông giống những gì thuộc về ngày xưa ấy. Chỉ khác là hôm nay, những người Kitô hữu hy vọng trời cao, hướng về đất hứa, không phải chỉ là “đất chảy sữa và mật” mà thôi, nhưng là vùng đất vĩnh cửu. Vì lữ hành tiến về vĩnh cửu, người Kitô hữu cũng có Của Ăn Đường, không phải là manna và nước chảy từ đá, hay chiếc bánh lùi và bình nước của thiên thần, nhưng là lương thực vĩnh cửu, thần lương quý giá vô cùng: chính là Thịt Máu Chúa Kitô.

Chính Chúa Kitô đã mạc khải Mình Máu của Người là của ăn vĩnh cửu cho ta: “Ta là bánh bởi trời xuống, ai ăn bánh này thì khỏi chết. Ta là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban chính là thịt Ta để cho thế gian được sống”. Đường về vĩnh cửu phải có Của Ăn Đường vĩnh cửu. Người trần thế tiến về vĩnh cửu phải có Đấng từ vĩnh cửu đến trần thế ban Thịt Máu mình làm Của Ăn Đường vĩnh cửu. Và như thế, Chúa Kitô: Của Ăn Đường quý giá, Nguồng Sống vĩnh cửu của chúng ta.

Là Của Ăn Đường quý giá, cần thiết cho mỗi Kitô hữu trên đường tiến về vĩnh cửu, vì thế Mình Thánh Chúa Kitô là nguồn sức mạnh, là tất cả sự sống đích thực của chúng ta. Bởi vậy, mỗi lần tham dự thánh lễ, bạn và tôi hãy chuẩn bị tâm hồn cẩn thận, hãy mở rộng lòng sẵn sàng đón Chính Chúa Kitô ngự đến trong hồn ta. Linh mục Phêrô Trần Thanh Sơn, trong bài “Thiên Chúa rất gần” (Chúa nhật 17 thường niên) đã từng mời gọi hãy siêng năng hiệp lễ bằng lời nhắc nhỡ khéo léo và tha thiết: “Thế nhưng, chúng ta vẫn thấy còn rất nhiều người ở giữa chúng ta, nhất là các bạn trẻ đi tham dự Thánh Lễ, nhưng lại chẳng cần Hiệp Lễ. Như vậy, chúng ta có khác gì một người đi tham dự một bữa tiệc, nhưng đến nơi, chúng ta chẳng chịu ăn, cứ ngồi nhìn người khác ăn, thì điều chắc chắn là sau đó, chúng ta phải mang bụng đói trở về nhà. Và nhiều lần “nhịn đói” như thế, chúng ta sẽ trở thành “suy dinh dưỡng”, và hậu quả tất yếu đối với những người “suy dinh dưỡng” là họ sẽ không đủ sức để làm bất cứ việc lành nào, và rất dễ mắc bệnh, tức là phạm tội khi bị các “vi trùng” tức là các cơn cám dỗ của ma quỷ tấn công”.

Và tôi chợt nghĩ, một người đói và suy dinh dưỡng, thiếu ơn Chúa, thiếu nguồn sức mạnh từ nơi Thiên Chúa, chắc chắn sẽ không đi hết con đường của mình, nếu không muốn nói là sẽ đổ quỵ và đổ quỵ một cách bi đát.

Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG

Chia sẻ Bài này:

Related posts