Uyên Lan
Khi được tin nơi an táng của Tài, đứa em trai mất ngày đãt nước
loạn ly, đạn bom giăng mắc, em tôi đã cùng 3 người em vợ vướng
bãi mìn, 3 đứa kia đã không toàn thây, nó bị nhiều mảnh ghim vào
người, đưa về nhà thì trút hơi thở cuối, vợ nó chôn vội trong
vườn, không được một ai ruột thịt đưa tiễn! Bây giờ nơi đó
sắp bị giải tỏa, tôi hối hả trở về bốc mộ em! Đứa em này đã
ở bên tôi ngày cuối cùng Đànẵng sụp đỗ, khi chia tay tôi về
đơn vị, nó hẹn sẽ trở ra đưa gia đình tôi vào, theo tiểu đoàn
về Sàigòn, Tài nhìn tôi với nụ cười tin tưởng, tôi cố cắn
môi kềm chế nhưng vẫn bật khóc, nó ôm chặt tôi trấn an rồi
bước ra trong cảnh hỗn loạn bên ngoài, hồn xác tôi cũng bấn loạn
theo! Không ngờ đó là lần cuối cùng Tài ở bên tôi và nỗi
buồn tạm biệt đã là niềm đau vĩnh biệt! Hình ảnh buổi chia tay
với đôi mắt đẹp và nụ cười duyên dáng của em Tài vẫn in hằn
trong tiềm thức tôi dù đã 24 năm trôi qua! Sau khi bốc mộ xong, đưa
vào nhà thờ gởi chung với tro cốt của Bà Nội, Ba, Má và em
Dũng. Tôi liền điện thoại thăm Cha T. người đang phụ trách những
chuyến công tác cùng với một nhóm các Bác sĩ, Dược và Nha sĩ
thiện nguyện, đến những làng mạc xa xôi hẻo lánh, phát thuốc,
chữa bịnh và cứu giúp những người nghèo khổ, nhất là trẻ em...
thế là tôi được sắp xếp để tháp tùng 3 chuyến đi Bù-Dăng,
Cát Tiên và miền Tây.
Tôi đến thăm Cha và gởi tiền để mua thuốc men và thực phẫm.
Tới ngày hẹn thì mưa gió triền miên, đường lên Bù Đăng đãt
đỏ lầy lội, xe lớn không vào được nên Cha chỉ có thể gởi
phẫm vật lên thôi. Buồn vì hụt một chuyến, hai chuyến kia phải chờ
2 tuần nữa nên tôi điện thoại cho Cha Đ. để đi những chuyến miền
Trung và Bắc trước, đây là những việc làm riêng rẻ của mấy cha
con nhân dịp tôi về, không thuộc hội nào cả bởi vì trước nay
tôi vẫn gởi về hỗ trợ với tính cách cá nhân, nay có cơ hội,
các Cha cũng muốn cho tôi được dịp tận tay và đích thân chia sớt,
an ủi những người bất hạnh ấy. Dù trước khi đi tôi cũng biết
chuyến đi sẽ gian nan và tốn kém nên có được càng nhiều tiền
càng tốt nhưng tôi không làm sao mở miệng kêu gọi bạn bè, tôi
có thử ngỏ ý với vài người nhưng chỉ nhận được nửa
nụ cười nghiêng thấy bất nhẩn làm sao! cũng may có em tôi và
mấy người em kết nghĩa ủng hộ được tổng cọng 600 đô, tôi
chuyễn số tiền đó cho 2 trại cùi, tội nghiệp họ mặc cảm nên khi
mời chụp chung hình để kỷ niệm, họ không dám đứng sát vào tôi
dù tôi có yêu cầu.
Khi đến những xóm làng xa xôi hẻo lánh như thế mới thấy được
sự nghèo khó của người dân miền quê, nhất là những nơi khô
còi kiệt quệ, chỉ có nắng giải mưa dầu và đãt cằn sỏi đá, mò
cua bắt ốc sống qua ngày bửa đói bửa lưng nói gì đến thuốc men
khi đau ốm! Thế là mấy ngàn đem theo không đủ gì cả! Buồn ghê!
Đã đến được Huế, thấy tôi khao khát được viếng Đức Mẹ La
Vang nên các Cha tranh thủ cho tôi được toại nguyện.
Thánh Địa La Vang nằm trong huyện Hải Lăng, cách Tỉnh Quảng Trị 9 cây
số, trên con đường vắng vẻ, ruộng lúa thấp hai bên, lác đác
những mái nhà tranh vách đãt nghèo nàn chơ vơ nắng cháy, thỉnh
thoảng có vài mục đồng chân trần đi sau mấy con bò ốm tong, mấy
con trâu đen chậm chạp, hoặc vài người vội vã bước, trên vai
quằng gánh gì đó ở 2 đầu. Tôi nghe nỗi xót xa ngập lòng thương
cho thân phận người dân quê trên đãt nước nghèo nàn. Nhưng
cũng cùng lúc mong mau đến vùng Thánh địa ước mơ.
Tôi từ bên này đại dương mù tăm khuất nẻo, làm sao mà vượt
được bao gian nguy để đến miền hẻo lánh kia! Thế mà tôi đã
đứng trước Linh đài Mẹ La Vang thật đó. Ôi! Trong lòng nghe xao
xuyến lạ thường, tôi như không còn là tôi của nặng trĩu phàm
trần nữa, nhìn lên Mẹ hồn tôi như bay bỗng trên đĩnh các cây
Lá vàng hình dạng giống như tai nấm nơi Linh đài, thoát
tục... mãi say mê với mộng ước được tròn, bỗng lời đáp ca
vang lên, đưa tôi trở về thực tại, bên trái Linh đài, Linh mục
Phan Kế Toại đang cử hành Thánh lễ cho đoàn hành hương đến
trước tôi, thế là tôi sung sướng cùng hợp đoàn dâng Thánh
lễ, một thánh lễ đặc biệt trong đời, bên Mẹ, có Mẹ và tôi
linh cảm tôi thật sự được ở trong mẹ. Rồi hoàng hôn phủ dần
trên bìa rừng in dấu thánh đó, tôi theo các Cha về nhà trọ, bên
canh nhà Cha xứ, Cha Toại 2 năm trước bị chứng tai biến mạch máu
não do bịnh cao áp huyết gây ra, bị tê liệt, tinh thần có lúc
tưởng đã suy sụp nhưng với đức tin và lòng cậy mến, cha cầu
nguyện ngày đêm và được Mẹ La Vang cứu chữa đã bình phục
hiện tiếp tục phụng sự nơi Thánh địa, Cha cử hành Thánh Lễ mỗi
khi có đoàn hành hương đến viếng Mẹ La Vang, có ngày 5, 6 đoàn, cha
vẫn đủ sức khỏe và ân cần tiếp đón, mặc dầu với một thân
hình gầy ốm nhưng dưới bóng Mẹ nơi Thánh địa đầy vẻ nhiệm mầu,
tôi thấy Cha như toát ra nét hiền lành thánh thiện một cách đặc
biệt.
Có những cụ đã còng lưng mờ mắt vẫn lặng lội đường xa tìm
đến Mẹ, nhìn gương mặt các cụ tràn đầy niềm hân hoan thương kính
khi nhìn lên Mẹ, tôi xúc động ngập lòng. Khu nhà trọ thật đởn
sơ, mỗi phòng kê hai dãy giường cây trải chiếu với đầy đủ
mùng mền, tôi chui vào, lấy mấy tấm hình được ghi chú phía sau
chụp một bịnh nhân bị quỉ ám suốt 3 năm ra xem: Chị Maria Nguyễn Thị
Nhung sinh ngày 13-5-1965 thuộc giáo xứ Bình Lâm, giáo Phận Xuân Lộc,
được Mẹ đuổi trừ Quỉ dữ ra khỏi chị vào lúc 16giờ 10 phút
ngày 5-1-1999 tại đền Thánh La Vang trước sự chứng kiến của
khoảng 60 người lương và giáo.
1) Vừa đến Thánh Địa bệnh nhân sợ hãi khóc la không chịu vào,
thân nhân ghì chặc dẫn vào Linh Đài.
2) Trước Linh Đài, bệnh nhân quì mọp xuống rên rỉ Mẹ đánh
tôi, phạt tôi và quì suốt 2 giờ.
3) Thân nhân giục bảo hãy nhìn lên Mẹ nhưng bệnh nhân
sợ hải không dám nhìn.
4) Miệng luôn luôn lẩm bẩm tôi là Ngọc Anh, quỷ satan 12
sừng.
5) Sau 2giờ khấn xin, thân nhân đở chị ngồi xuống thì hai chân bị
duổi ra, hai bàn chân bị dính chặt vào cấp của bệ thờ, nhiều
người gở ra mà không được.
6) Thân nhân vội lấy nước giếng trước Linh Đài xin khấn và cho
bệnh nhân uống, vừa đổ nước vào miệng, chị giật bắn người
ngã ra bất tỉnh.
7) Nỗi kinh sợ bàng hoàng xâm chiếm những người lương và gíao
đang chứng kiến.
8) Một lát sau bệnh nhân tỉnh lại và hỏi: Tôi đang ở đâu
đây? Thân nhân đáp Tại Linh Đài Mẹ La Vang, Mẹ đã cứu
chửa con. Bệnh nhân chổi dậy, xúc động quì gối cầu nguyện
cảm tạ ơn Mẹ.
9) Thân nhân và mọi người chứng kiến hân hoan dâng lời cảm tạ
ơn lành Mẹ đã ban cho người con bị tà thần ám hại khốn khổ suốt
3 năm trường.
10) Sau khi quỷ satan xuất khỏi, chi Nhung tươi tỉnh trở lại bình
thường, thân nhân phấn khởi vui mừng.
11) Được chửa lành, chị Nhung đã ở lại Thánh Địa 3 ngày để
tạ ơn Mẹ.
12) Trước khi trở bề quê quán tại Bình Lâm-Xuân Lộc-Đồng Nai,
chị đã được cha quản xứ Phan Kế Toại cùng mọi người chung lời
tạ ơn, cầu nguyện và chụp hình ghi niệm...
Hình ảnh trong đó như sống động trước mắt tôi, nhìn bên ngoài
trời đã tối, chỉ có ánh đèn mờ ảo càng làm cho vùng Thánh
địa thêm phần huyền bí, và uy linh Mẹ thêm ngời sáng trong tim tôi.
Nhưng thú thật khí hậu nóng bức khủng khiếp, tôi không quen nằm
mùng nên ngồi bên trong mà cảm thấy ngột ngạt quá chừng, khổ
nỗi bên ngoài bầy muỗi rừng to tướng cứ o o, dzi dzì khiếp vía,
đâu dám chun ra, tôi buộc miệng than thở vừa nóng vừa muỗi,
kiểu này chắc thức nguyên đêm quá! cả phòng phụ hoạ theo!
Nhưng khoảng nửa đêm có thêm một toán hành hương đến từ pleiku,
họ vừa chia giường xong, trời bỗng đổ cơn mưa thật lớn, anh tài
xế của chúng tôi vui vẻ nói, giọng Huế đặc sệt sướng chưa
nợ, mưa to rứa không còn muỗi nửa mô, chừ thì mát mẻ, được
ngủ ngon rồi hỉ. Tôi chợt hối hận đã buông lời than thở
lúc nãy, thấy mình tệ quá! Mẹ đã thương an bày đến được
Thánh điạ ước mơ rồi mà chỉ bị nóng bức một đêm và muỗi
mòng ngoài mùng thôi cũng không chịu khó được. Thầm nghĩ lúc Mẹ
ban cho chúng tôi cơn mưa mát mẻ đó chắc Mẹ không khỏi lắc đầu
chê tôi không biết hãm mình gì cả. Tôi thẹn thùng xin
lỗi Mẹ, tôn vinh Mẹ và nằm xuống ngoan ngoãn nhắm mắt, không mấy
chốc đã chìm vào giấc ngủ thật bình an của một kẻ no đầy hạnh
phúc được hưởng Thánh nhan Mẹ nơi Linh địa La Vang, trong ước mơ
và đã thỏa lòng mơ ước...
Trích từ trang Ðức Mẹ, Giáo Hội Công Giáo web site