Năm Mầu nhiệm Mùa Thương

Chúa Giêsu chết trên thánh giá

Thứ năm thì ngắm, Đức Chúa Giêsu chịu chết trên cây thánh giá, ta hãy xin cho được đóng đanh tính xác thịt vào thánh giá Chúa.

(Mc 15,22- ) Chúng đưa Người lên một nơi gọi là Gôngôtha, nghĩa là Đồi Sọ. Chúng trao rượu pha mộc dược cho Người, nhưng Người không uống. Chúng đóng đinh Người vào thập giá, rồi đem áo Người ra bắt thăm mà chia nhau, xem ai được cái gì. Lúc chúng đóng đinh Người là giờ thứ ba. Bản án xử tội Người viết rằng: “Vua người Dothái”.

Bên cạnh Người, chúng còn đóng đinh hai tên cướp, một đứa bên phải, một đứa bên trái.

(Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh: Người bị liệt vào hạng những tên phạm pháp.)

Kẻ qua người lại đều nhục mạ Người, vừa lắc đầu vừa nói: “Ê, mi là kẻ phá Đền Thờ, và nội trong ba ngày xây lại được, có giỏi thì xuống khỏi thập giá mà cứu mình đi!”

Các thượng tế và kinh sư cũng chế giễu Người như vậy, họ nói với nhau: “Hắn cứu được thiên hạ, mà chẳng cứu nổi mình. Ông Kitô vua Ítraen ấy, cứ xuống khỏi thập giá ngay bây giờ đi, để chúng ta thấy và tin”. Cả những tên cùng chịu đóng đinh với Người cũng nhục mạ Người. Vào giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ khắp mặt đất mãi đến giờ thứ chín.

Vào giờ thứ chín, Chúa Giêsu kêu lớn tiếng: “Êlôi, Êlôi, lama sabácthani!” Nghĩa là: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?”

Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói: “Kìa hắn kêu cứu ông Êlia”. Rồi có kẻ chạy đi lấy một miếng bọt biển, thấm đầy giấm, cắm vào một cây sậy, đưa lên cho Người uống mà nói: “Để xem ông Êlia có đến đem hắn xuống không”.

Chúa Giêsu lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở. Bức màn trướng trong Đền Thờ bỗng xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Viên đại đội trưởng đứng đối diện với Chúa Giêsu, thấy Người tắt thở như vậy liền nói: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa”.

Truyện thánh:

Á thánh Anrê Phú yên người chứng thứ nhất

Á thánh Anrê Phú yên , được cha Đắc lộ rửa tội năm lên 16, năm 17 nhập đoàn thày Giảng và năm 18 khấn giữ mình độc thân để làm việc Chúa, năm lên 19 thày chết vì đạo.

– Khi lính tới nhà lục xét, thầy Anrê nói: “Nếu các ông muốn bắt thầy bạn tôi thì vô ích, vì thầy không có ở nhà. Còn muốn bắt tôi thì rất dễ, tôi là giáo hữu hơn nữa là thầy giảng, tôi có hai tội mà các ông muốn bắt.”

– Trên đường giải về nhà tù, thầy mạnh dạn giảng đạo để chinh phục những người lính đang giải nộp thầy, theo đạo Chúa. Chính vì điều này mà thầy bị án chết.

– Trước mặt ông Nghè Bộ, khi nghe dụ dỗ bỏ đạo, thầy mỉm cười, cương quyết nói vắn tắt rằng, “Quan có thể giết tôi cách dễ dàng, nhưng quan và cận vệ không thể làm cho tôi lay chuyển đức tin và lòng kính mến Chúa Giêsu trong tâm hồn tôi”. Ông Nghè tức bực tột độ, truyền đóng gông vào cổ thầy và đem xuống nhà giam.

– Sáng hôm sau, Ông Nghè Bộ triệu tập phiên tòa chớp nhoáng và tuyên án chết cho thầy, và án sẽ thi hành ngay đêm ấy.

– Trong ngục tù, cha Đắc lộ,những người Bồ đào nha, tìm hết cách giải gỡ cho thầy mà không được, họ đến thăm thầy với lòng cung kính làm cho nhiều người VN phải ngạc nhiên. Thầy ngửa mặt lên trời tạ ơn Chúa, quay lại cám ơn các bạn ngoại quốc đã tận tâm. Cha Đắc lộ ôm lấy thầy, hôn cây Thánh giá, hai cha con nghẹn ngào. Mọi người Bồ quì xuống xin thầy khi về Thiên đàng nhớ cầu cho họ. Các giáo hữu cũng làm như vậy. Thầy Anrê chỉ biết xưng mình là “kẻ có tội”: và xin mọi người cầu cho mình được chịu khó cho đến chết. Thầy nói: “Tôi không sợ kẻ chỉ giết được thân xác, thầy chỉ sợ Chúa là Đấng có quyền phạt cả xác hồn trong hoả ngục đời đời”. Tiếng đồn ra, nhiều người kéo nhau vây quanh nhà tù. Thầy Anrê nói với anh em giáo hữu: “Hỡi anh em, đối với Chúa Giêsu rất yêu dấu của chúng ta, ta hãy lấy tình yêu đáp lại tình yêu. Chúa đã chịu chết đau khổ vì ta, ta hãy lấy sự sống đáp lại sự sống” (Phạm Đình Khiêm, Người Chứng Thứ nhất trang 147). Thầy xin anh chị em giữ vững đức tin, đừng khóc thương Thầy, Thầy về cùng Chúa hưởng hạnh phúc hoan lạc vô cùng.

Với những người lương, thầy khuyên họ: “Tôi bị bắt và sắp phải chết, chẳng phải vì ăn cướp, giết người hay làm hại ai, chỉ vì tôi nhìn nhận Chúa Cả trời đất và Con Một Người xuống thế chịu chết chuộc tội ta. Mọi sự ta có đều do Chúa, thế mà người ta lại muốn tôi phạm đến Chúa. Tôi chẳng sợ bất cứ hình phạt nào người ta bắt tôi chịu, tôi chỉ sợ lửa hoả ngục đời đời, là hình phạt dành cho ai từ chối không tin thờ Chúa Giêsu là Chúa Trời thật. Anh em hãy coi chừng, đừng từ chối ơn Đức Chúa Trời muốn ban cho anh em, phải liệu sao cho khỏi bị xử phạt đời đời” (sách trên trang 148).

– Trước giờ ra nơi xử, Thầy năng hỏi: “Sắp đến giờ chưa? Tôi đã sẵn sàng rồi mà sao người ta chậm thế, còn chờ gì nữa?

“Tôi tưởng như cửa Thiên đàng đã mở ra cho tôi, tôi thấy Chúa Giêsu đang đứng trước cửa đó để đón nhận tôi, bao nhiêu thánh tử đạo giơ cho tôi mũ triều thiên và cành thiên tuế. Ôi Thiên đàng , hạnh phúc dường nào, mau mau cho tôi về Thiên đàng. Tại sao người ta còn trì hoãn tôi lâu vậy?” (trang 148).

Thầy Anrê xin xưng tội như thầy có thói quen trong hai năm qua, cứ mỗi tuần xưng tội một lần để tâm hồn được trong sạch hoàn toàn mà về với Chúa.

– Khoảng 4 giờ chiều, thầy trông lên mặt trời thấy còn cao thì nói: Sao mặt trời chẳng đi cho chóng”. Lúc ấy một người lính đến bảo sắp đến giờ đi xử, muốn ăn cái gì thì ăn chóng đi. Cha Đắc lộ đã đem cho thầy ít đồ ăn nhẹ, thầy ăn một cái bánh và uống chút nước, rồi thầy để bụng “ăn tiệc thịnh soạn trên Thiên đàng”. Sau đó thầy đọc kinh Tin, Cậy, mến Chúa, dâng mình cho Chúa, luôn kêu Tên Giêsu Maria và khiêm nhường xin Ơn trên nâng đỡ. Từ khi lính đến báo tin, thầy vui vẻ, mặt hân hoan như Thiên thần.

– Trên đường ra nơi xử, thầy Anrê đeo gông đi giữa 40 lính. Vừa đi thầy vừa vui vẻ giảng đạo cho những người lính chung quanh để họ được cứu rỗi.

– Tới pháp trường, thầy quì xuống đất, mắt nhìn lên trời cầu nguyện. Cha Đắc lộ được phép quì bên cạnh. Lính tháo gông, trói ngang người thầy. Thầy còn giảng: “Hỡi anh em , ta hãy trung tín cùng Đức Chúa Trời cho đến chết, không một điều gì có thể giập tắt lòng kính mến Chúa Giêsu trong trái tim ta” (trang 154). Thầy phó mình trong tay Đức Mẹ, đọc nhiều lần kinh Kính mừng rất sốt sắng, kêu tên Chúa Giêsu và Đức Mẹ tỏ tường nhiều lần. Thầy vẫn nhìn trời, rồi quay sang nhìn từ biệt cha Đắc lộ, ngài bảo thầy nhìn lên trời, vì Chúa Giêsu đang giơ triều thiên cho Thầy.

Người lính sau khi xin lỗi Trời vì giết kẻ lành theo lệnh, đã đâm thầy 3 lát qua trái tim thầy, nhưng thầy không chết. Người lính khác chém đầu thầy, lần thứ hai đầu mới lìa cổ. Cha Đắc lộ và những người chung quanh nghe rõ từ cổ họng phát ra tiếng “Giêsu”. Sau đó xác thầy ngả xuống, linh hồn người con yêu quí được Đức Mẹ đưa vào Thiên đàng. (trang 156).

Lm. Đoàn Quang, CMC

Chia sẻ Bài này:

Related posts