|
| |
Những cái
vỗ tay vô thanh
Vào
tháng tư năm nay, một tin tức gây sửng sốt cho các Kitô
hữu tại Việt-Nam cũng như ở hải ngoại qua bài “BA
MƯƠI NĂM CHO MỘT GIẤC MƠ” đăng trên Ephata số 110.
Bài đó viết về giấc mơ của một Phật tử - bác sĩ
Nguyễn Viết Chung - người mà trước đây rất cảm mến
cuộc đời hy sinh của Đức Cha Jean Cassaigne, vị giám
mục người Pháp đã gởi nắm xương tàn ở trại cùi Di
Linh. Bác sĩ đã ôm ấp một giấc mơ từ ba mươi năm nay
là được phục vụ các người xấu số như Đức Cha Jean
Cassaigne.
Sau khi tốt nghiệp y khoa vào năm 1980, bác sĩ Nguyên Viết
Chung đã tình nguyện phục vụ ở các trại phong cùi và
tại đây bác sĩ Chung đã chứng kiến sự tận tụy hy
sinh của các nữ tu nghĩa tử dòng Thánh Vinh-Sơn nên đã
quyết định theo đạo Công giáo vào tháng 5 năm 1994 với
tên thánh Augustinô. Vào tháng 8 năm đó, bác sĩ Chung xin vào
tu dòng Thánh Vinh-Sơn và đã nhận lãnh thánh chức linh
mục ngày 25 tháng 3 năm nay để có thể tận hiến đời mình
một cách trọn vẹn hầu phục vụ các bệnh nhân phong cùi
và liệt kháng.
Vì xúc động bởi mẩu tin đó, tôi đã nhờ người bạn
thân ở Saigon liên lạc để kiếm giùm cuốn video Thánh
lễ phong chức của cha Augustinô Nguyễn Viết Chung. Gần đây
tôi đã được toại nguyện khi một linh mục trẻ về thăm
Việt-Nam và vừa trở lại Canada đã mang sang cuốn video đó
cho tôi. Được xem lại Thánh lể trang nghiêm và sốt mến
mà trong đó một bác sĩ - trước kia là Phật tử - nay
trong phẩm phục phó te, đang hiên ngang tiến vào thánh đường
họ đạo Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp ở Saigon và đã nằm
phủ phục trước bàn thờ để nhân lãnh thánh chức linh
mục.
Càng cảm động hơn nữa khi tôi được xem cuốn video
thứ hai trình bày những hoạt động phục vụ của cha
Chung ở tại các trại phong cùi và bệnh liệt kháng. Một
quang cảnh đã gây ấn tượng mạnh nơi tôi là khi thấy
cha Chung sau khi thăm viếng khám bệnh các bệnh nhân phong cùi
xong thì đã đứng vòng quanh với các bệnh nhân đó mà có
người đứng, người ngồi hay nằm trên giường hoặc
giữa sàn nhà, vừa hát vừa vỗ tay… Thật đau xót khi
thấy vài bệnh nhân mà đôi bàn tay không còn một ngón
hay chỉ còn một vài nửa ngón mà cũng ráng vỗ tay theo
nhịp điệu bài hát!
Trong những sách thiền có đề cập đến công án về “tiếng
vỗ của một bàn tay” khiến người Tây phương khi
nghiên cứu phải điên đầu về ý nghĩa của công án đó.
Thông thường tiếng vỗ chỉ phát ra khi hai bàn tay chạm
nhanh và chạm mạnh vào nhau, Cứ suy lý đó thi với một bàn
tay không thể nào gây nên tiếng vỗ tay được.
Theo thường tình, phải có môi trường (tức không khí...)
thì mới có âm thanh, và chỉ có những rung động hay đột
xuất làm thay đổi áp suất của môi trường mới cho chúng
ta âm thanh. Vậy một tay đập mạnh trong không khí sẽ cho
chúng ta tiếng cọ xát (tức gió), nhưng nếu nhanh hơn
vận tốc âm thanh sẽ cho chúng ta tiếng nổ siêu thanh Từ
tiếng kêu của vô thanh tới tiếng nổ của siêu thanh đều
có thể thực hiện được.
Như vậy không có tiếng vỗ của một bàn tay. Thế nhưng,
mục đích của công án đó là để giúp chúng ta tìm sự
thinh lặng của vũ trụ, đồng thời cho chúng ta thấy
những giới hạn của con người trong những vòng lẩn
quẩn của lý luận và của trí thức. Chúng ta phải cảm
nghiệm được sự im lặng tuyệt đối hiện hữu trước
chúng ta và sau khi chúng ta thôi hiện hữu.
Và như vậy, dưới nhãn quan của thiền gia, người nào
nhận ra được chân lý đó sẽ có cơ hội gạt bỏ hết
các tạp niệm để hoà mình với vũ trụ, làm một với vũ
trụ, trở nên một phần tử cùng hiện hữu với vũ tru.
Chỉ có thế chúng ta mới thấy mình và tha nhân là một.
Do đó khi mình vượt lên trên mọi đối đãi, thị phi thì
mình sẽ tìm về với tuyệt đối, chân như.
Vậy tiếng vỗ “vô thanh” của hai bàn tay mà năm ngón
đã rơi rụng hết đã tạo thành những tiếng nỗ siêu
thanh xuyên phá quả tim con người! Tiếng nỗ siêu thanh đó
đã xuyên thấu con tim của một bác sĩ trẻ tuổi, khôi ngô
tuấn tú khiến bác sĩ tỉnh ngộ mà tận hiến đời mình
cho những con người xấu số đang mang lấy trong thân xác
khổ đau của họ những thiếu sót trong thân thể khổ
nạn của Đức Kitô.
Trước đây Phi-la-tô đã trình diện cho dân Do-Thái một
Đức Kitô với thương tích đầy mình cùng chiếc mũ gai
trên đầu rồi nói: “Nầy là người!” (Ecce homo).
Qua cuôn video đó những vết thương đau của Đức Kitô đang
hiển hiện qua các thân thể đớn đau của những người
phong cùi và liệt kháng cũng được trình diện cho những
người dự khán. Ngày xưa khi nói về Đức Kitô khổ nạn
trên thập giá, tác giả Thánh vịnh đã viết: “Hởi
người bộ hành, hãy đứng lại nhìn xem, có đau khổ nào
lớn hơn nỗi đau đớn mà tôi đang chịu đây chăng!”
Nỗi đau đớn của Đức Kitô còn đang tiếp nối trong
những thân thể bị tàn phá bởi chứng phong cùi hay bệnh
liệt kháng. Những tiếng vỗ của một bàn tay vì bàn tay
kia đã cùn cụt hay tiếng vỗ của đôi bàn tay mà năm ngón
đã rơi rụng hết có cảm động tâm can chúng ta như đã
cảm động cậu Nguyễn Viết Chung ba mươi năm về trước
không?
Cùng với Lm. Nguyễn Công Đoan, chúng ta cầu xin Chúa cho chúng
ta được thực hiện trong đời sống mình những tâm tưởng
sau đây để hàn gắn phần nào những thương đau của
những con người xấu số, những phần thân thể còn đang
bị thương tổn của Đức Kitô:
Lạy Chúa, xin cứ dùng con
theo ý Chúa
Làm chân tay cho những người què cụt,
Làm đôi mắt cho ai phải đui mù,
Làm lỗ tai cho những người bị điếc,
Làm miệng lưỡi cho những người không nói được,
Làm tiếng kêu cho người chịu bất công…
(Trích bài thơ “Như Một Sự Tình Cờ”)
Phú
Vĩnh
VietCatholic
News (Thứ Bẩy 11/10/2003)
|
|