Lu-y
Gông-gia-ga sinh trưởng trong một gia đình vương giả thuộc
hoàng tộc. Chào đời tại Catiglione nước Ý năm 1568, là con
trai đầu lòng, Lu-y có quyền thừa hưởng cái di sản vật
chất cũng như tinh thần của cha ông để lại. Thực ra, đức
tính của hiền mẫu đã ảnh hưởng trên Lu-y nhiều hơn là
sự hùng dũng, tính nóng nảy và say mê binh nghiệp của thân
phụ, vì ba Lu-y là vị chỉ huy quân đội. Trong khi đó, má
của Lu-y lại thích sống trầm lặng, say yêu đời cầu
nguyện; những sự vui chơi thế gian không nghĩa lý gì đối
với bà.
Tuy
thế, Lu-y không phải là đứa trẻ nhát gan. Khi Lu-y lên bẩy,
cậu được theo ba đi thăm đồn lính. Lu-y để mắt chú ý
tới nột khẩu ca-nông trong đồn. Cậu đã quá quen cái cảnh
những người lính trẻ tung tăng chuẩn bị khai hỏa một phát
súng ca-nông, Lu-y tự nghĩ:
-Thú
vị biết bao nếu mình được tự tay khai hỏa khẩu súng vĩ
đại này!
Nghĩ
là làm! Lu-y đã lanh lẹ hành động như một tinh binh thiện
xạ! Một tiếng nổ long trời , gây ngạc nhiên cho mọi người
trong đồn! Sức đẩy giật lùi của súng đã bắn văng Lu-y
lại phía sau. Ba Lu-y và mọi người tưởng chừng cậu đã
chết, hay ít ra cũng bị thương trầm trọng, nhưng khi đến
gần, Lu-y ngổm bò dậy rồi nhe răng cười khì! Qua sự kiện
đó, ba Lu-y rất hãnh diện về cậu, vì ông vẫn thầm mong
Lu-y sẽ trở thành một dũng sĩ nối nghiệp cha.
Phần
má Lu-y thì cẩn thận truyền thụ tinh thần đạo đức cho đứa
con cưng của bà. Ðời ấu thơ của Lu-y ngày càng nở hoa
mến Chúa yêu người. Dịp Rước lễ lần đầu, chính thánh
Carollo Bôrômêô, Giám Mục thành Milan trao Mình Thánh cho Lu-y.
Sau Rước Lễ, cậu quỳ bất động trong thái độ tôn thờ,
và thỏ thẻ với Chúa Giêsu Thánh Thể:
-Lạy
Chúa Giêsu, con thuộc về Chúa hoàn toàn, con sẽ mãi mãi
thuộc về Chúa!
Cùng
lúc đó, Lu-y đã dâng hiến đức Trinh khiết cho Chúa, và nài
xin Mẹ Maria bảo vệ cuộc sống trinh trong của cậu.
Chúa
Kitô đã chịu bao khổ đau vì yêu loài người. Lu-y cũng
muốn chịu đau khổ để tỏ cho Chúa biết cậu yêu Ngài.
Cậu tìm nhiều dịp hãm mình: Kiêng những món ăn ngon, không
mặc quần áo sang trọng, đặt những mẩu gỗ vụn trên giường
để thân xác chịu chút đau đớn khi ngủ đêm. . .
Năm
13 tuổi, Lu-y và người em trai được gửi sang Tây Ban Nha
sống trong triều vua Philípphê Ðệ Nhị để được huấn
luyện thành những hiệp sĩ tương lai. Thật đau khổ cho Lu-y
phải sống trong cảnh xa hoa, danh vọng và việc tùng. Tuy nhiên,
cậu được nhiều người quý mến vì luôn tỏ ra thông minh,
lịch sự và sống hòa đồng với mọi người. Dầu vậy,
cậu vẫn tránh ăn mặc xa hoa, kiêng thức ăn ngon, âm thầm
noi gương khó nghèo của Chúa Kitô.
Trong
thời gian này, Lu-y được nghe nói đến Inhaxiô Loyola và Dòng
Tên do ngài mới lập. Chàng ước mong trở thành một trong các
phần tử của Dòng. Hay tin đó, cha chàng tức điên ruột,
lập tức triệu hồi chàng về Ý, rồi lần lượt cử chàng
làm người đại diện ông trong nhiều thành phố, với ngầm
ý để chàng quên đi cái dự tính muốn gia nhập Dòng Tên.
Lu-y còn quá trẻ đối với nhiệm vụ do ba chỉ định, nhưng
chàng có dư khả năng thi hành nhiệm vụ đó. Trong hoàn cảnh
mới, Lu-y phải giao thiệp với các vương công mệnh phụ,
phải tham dự những buổi dạ vũ và những bữa tiệc kéo dài
vô tận. Ðó là thâm ý của ba, đặt chàng quên đi ý định
tu Dòng. Tuy nhiên, tâm hồn Lu-y vẫn kiên bền trinh trong. Chàng
rất ghét khiêu vũ. Một hôm, cuộc dạ tiệc tổ chức mừng
em chàng. Người ta mời chàng khiêu vũ, chàng lẳng lặng ra đi
không trở lại. Sau cùng, họ tìm thấy chàng đang chăm chú
cầu nguyện trong căn phòng yên tĩnh tại một góc lâu dài. .
.
Thấy
các dự tính của mình đều vô hiệu đối với Lu-y, một hôm
ba chàng liền đi thẳng vào vấn đề và cứng rắn hỏi chàng
có vâng lời ông bỏ cái ý định điên rồ muốn tu Dòng hay
không. Chàng trả lời:
-Thưa
ba, con không thể bỏ được!
-Nếu
vậy, mày phải xéo khỏi mặt tao, và chỉ được trở lại
khi mày đã đổi ý.
Lu-y
rời khỏi phòng, nước mắt chan hòa, chàng chạy đến với
Chúa trong nguyện cầu:
-Lạy
Chúa, con phải làm gì bây giờ!
Chàng
vừa cầu nguyện vừa lấy roi đánh mình đến chảy máu. Trước
đó chàng đã tự đánh mình nhiều lần như thế, nhưng lần
này đã bị người nhà rình mò bắt gặp mà chàng không hay.
Người ta vội vã đi báo cáo với cha chàng những việc chàng
vừa làm. Cuối cùng, vì thương con, cha chàng đành nhượng
bộ. Chàng được tự do gia nhập Dòng Tên. Năm đó, chàng 16
tuổi.
Nhường
quyền thừa kế lại cho em, rồi chàng cởi bỏ y phục sang
trọng bậc công tử, mặc trên mình bộ áo dòng khiêm hèn.
Từ nay chàng thực sự trở nên nghèo hèn như Chúa Kitô.
Lu-y
trở thành tập sinh Dòng Tên. Thầy hoan hỷ sống đời cầu
nguyện và hãm mình. Nhưng sự hãm mình lớn nhất Chúa đòi
hỏi nơi thầy là bỏ ý riêng để khép mình theo ý bề trên
và kỷ luật Dòng: Thầy phải vâng lời ăn uống đầy đủ hơn;
phải dùng những giờ giải trí như những tu sĩ khác; chỉ
được cầu nguyện trong những giờ đã chỉ định? Cũng như
các tu sĩ đương thời, thầy trải qua bốn năm Triết học dưới
sự hướng dẫn tinh thần của thánh Rôbertô Bellamin.
Năm
1591 bệnh dịch hoành hành khắp thành phố Rôma. Chẳng mấy
chốc, các nhà thương đã đầy người. Người ta bắt đầu
chết la liệt tại nhà riêng và khắp đường phố. Các cha Dòng
tên vội vã mở thêm nhà thương. Thầy Lu-y đi khắp nơi xin
quần áo, tiền bạc và đồ ăn xin nơi lâu đài các vị vương
công giầu có! Thầy cũng chăm sóc bệnh nhân tại nhà thương:
băng bó vết thương, tắm rửa, dọn giường và an ủi các
bệnh nhân. Thầy giúp kẻ liệt dọn mình xưng tội, chuẩn
bị cho họ chết một cách lành thánh.
Một
hôm thầy gặp một bệnh nhân bị mọi người kinh tởm bỏ rơi,
thầy nghĩ:
-Ðây
chính là Chúa Kitô mặc xác phàm bệnh nhân.
Thầy
đến gần, bồng bệnh nhân đem về nhà thương, đặt trên giường
rồi tự tay chăm sóc. Cùng ngày đó, thầy Lu-y bị nhiễm lây
bệnh dịch. Các bạn đồng tu đã làm mọi cách để chữa
chạy cho thầy, nhưng thuốc men và những phương tiện y khoa
thời đó không đủ để cứu mạng thầy.
Ba
tháng dài nằm giường bệnh, cơn sốt triền miên thiêu đốt
cơ thể thầy Lu-y. Cùng thời gian đó, một cơn sốt khác đốt
cháy tâm hồn vị tu sĩ trẻ: Cơn sốt Tình Yêu Chúa. Thầy
tự nhủ:
-Thánh
ý Chúa sẽ được thực hiện!
Thầy
muốn phụng sự Ngài lâu hơn ở đời này, nhưng trước tiên
và trên hết, thầy ước ao thực hiện thánh ý Chúa. Trong
suốt thời gian đau đớn này, cầu nguyện là niềm an ủi
phấn khích thầy.
Thế
rồi, ngày 21 tháng 6 năm 1591 thầy Lu-y êm đềm từ giã trái
đất, khi vừa hưởng mùa xuân thứ 23 nơi trần thế. Thầy
không thích làm vương hầu, công tước nơi dương gian; nhưng
thầy đã trở thành một công tử của nước trời. Năm 1726
Ðức Thánh Cha Bênêđíctô XIII đã phong thánh cho Lu-y Gông-gia-ga,
và đặt Ngài làm "Thánh Sư Của Giới Trẻ".