Camillô
mở mắt chào đời ngày 25 tháng 5 năm 1550 tại vương quốc
Naples, ngày nay thuộc nước Ý. Ðược sinh thành trong tuổi già
của thân mẫu, Camillô là đề tài cho người lân bang kháo náo:
-Rồi
đây trẻ này sẽ nên vương tướng gì?
Tuổi
ấu thơ của Camillô trôi qua dưới ánh nhìn trìu mến và sự
chăm sóc tận tình của đôi cha mẹ đạo hạnh. Ba má cậu thèm
mong rồi đây đứa con cưng sẽ là vinh dự và niềm vui lúc
tuổi già.
Thế
nhưng, tuổi niên thiếu của Camillô đã làm hai ông bà thất
vọng đến cực lòng. Camillô ngày càng trở nên ngỗ nghịch
và bướng bỉnh, không vâng lời cha mẹ. Cậu chỉ làm những
điều cậu ưa thích. Mẹ cậu vô cùng buồn đau, suối lệ tràn
tuôn trong nguyện cầu, bà nài xin cho đứa con thân yêu sớm
sửa đổi cuộc sống. Tiếc thay, ơn thánh chưa có cơ hội tác
động nơi tâm hồn Camillô! Vẫn chứng nào tật ấy. Vẫn thái
độ chống cưỡng mẹ cha. Cuối cùng cha cậu đã thẳng
thắn tuyên bố:
-Nếu
mày tiếp tục cư xử như vậy, mày phải ra khỏi nhà tao!
Thế
rồi ông đuổi Camillô ra khỏi nhà.
Chàng
thanh niên Camillô vô gia cư lang thang đây đó. Sự ngông
cuồng của tuổi trẻ đã cuốn lôi chàng vùi dập trong cờ
bạc, rượu chè và trác táng. Nhập bọn với bạn bè xấu
nết, Camillô chìm ngập hầu mất hút giữa biển đời trào
tràn thú vui giả trá.
Trong
cõi vô hình, Thiên Chúa vẫn nhìn xem Camillô. Ngài gửi cho chàng
một vết đau nơi bàn chân phải. Vết thương tuy không lớn
rộng, nhưng gây đau đớn và phiền hà cho tuổi trẻ ngông
cuồng của chàng. Chàng đến nhà thương Thánh Giacôbê tại Rôma
để xin cữa trị. Ra khỏi nhà thương, chàng tự hỏi:
-Mình
phải đi đâu bây giờ?
Sự
cuồng nhiệt của tuổi đôi mươi thúc đẩy chàng gia nhập
quân đội. Mặc dầu cuộc sống bất ổn khi phải chiến đấu
nơi tuyến đầu, Camillô vẫn tiếp tục miệt mài trong cuộc
sống hoang dại trần thế cho tới khi bị sa thải khỏi quân
đội.
Camillô
lúc này không còn một đồng dính túi! Chàng phải làm gì để
sống: bất đắc dĩ, chàng đi làm phu xây cất cho một đan
viện khổ tu. Chính nơi đây, ơn thánh bắt đầu lay động
hồn chàng. Chàng nhận ra sự trống rỗng của tâm hồn do thú
vui trần tục gây nên. Tiếng Chúa âm thầm kêu mời chàng:
-Hỡi
con, hãy thống hối và trở về với cha!
Tiếng
Chúa càng mãnh liệt, vang dội tận tâm can, khiến chàng tìm
gặp Cha Angêlô, một tu sĩ thánh thiện của đan viện, để
trình bày những uẩn khúc của tâm tư. Sau cuộc đàm thoại,
con người Camillô hoàn toàn đổi mới, đến nỗi chàng xin
gia nhập đan viện.
Vết
đau nơi chân đột nhiên tái phát. Sự kiện này kiến Camillô
không thể xứng hợp cho cuộc sống khắc khổ nơi đan viện.
Chàng buộc lòng rời bỏ đan viện để chữa trị vết đau.
Không những chỉ một lần, mà tới ba lần chàng phải rời
đan viện để chữa trị vết đau. Vì lý do sức khỏe. Lần
thứ ba, chàng trở lại nhà thương Thánh Giacôbê, vừa để
chữa bệnh, vừa để phục dịch các bệnh nhân mà hơn một
lần chàng đã cảm thông nỗi cực lòng. Ðặc biệt đối
với những người không chút hy vọng bình phục, chàng tận tâm
chăm sóc và tìm làm mọi cách cho họ được hài lòng. Cũng
chính nơi đây chàng nhận ra nhiều nhân viên bệnh viện xử
tệ với các bệnh nhân đáng thương cũng là con người có nhân
vị như họ. Chàng tự nghĩ:
-Những
người phục vụ các bệnh nhân cách tử tế phải là những
người hiến thân phục vụ Thiên Chúa. Chúa không muôn tôi
trở thành một đan sĩ khỗ tu, sao tôi không dâng hiến cuộc
đời phụng sự Ngài qua các bệnh nhân?
Biết
bao hy sinh, biết bao thánh giá ngả dài trước mặt chàng. Chàng
muốn hiến thân cho Chúa, nhưng tìm đâu ra những cộng sự viên?
Có mấy ai đủ quảng đại chấp nhận cuộc sống trái tính
tự nhiên, va chạm với bệnh tật tởm gớm, chứng kiến cái
chết rợn rùng, hy sinh giấc ngủ quí báu? Ðối diện với lưỡng
lự suy tư, Camillô cúi mình trước tượng Chúa chịu đóng đinh
khẩn nài ơn trợ giúp. Thình lình, hai tay Chúa rời khỏi Thánh
Giá hướng về phía chàng, Ngài phán:
-Camillô,
hãy cứ tiến hành, đừng sợ chi. Ðây là việc của Cha chứ
không phải của riêng con. Cha sẽ giúp sức cho. Con hãy tiến
hành đi!
Thế
là hội dòng "Tôi Tớ Các Bệnh Nhân" thành hình. Họ
mặc tu phục mầu đen có hình thánh Giá đỏ trước ngực.
Thủ lãnh của họ lúc này được gọi là "Cha Camillô, vì
Camillô đã học thần học và thụ phong linh mục.
Dân
làng thật ngỡ ngàng khi thấy cha Camillô trở về bán các tài
sản thuộc về cha. Họ hỏi nhau:
-Có
phải ông cha này chính là thằng bé ngỗ nghịch trước đây
không? Thật khó tin quá!
Trong
khi đó cha Camillô bình thản hoàn tất việc chi bán tài sản,
rồi phân phát tất cả tiền của cho người nghèo.
Năm
1590 và 1591 một bệnh dịch kinh hoàng tràn phủ khắp thành Rôma.
Ðường phố ngổn ngang xác chết. Ðói kém khắp nơi. Người
sống sót di động như những bộ xương biết đi. Thỉnh
thoảng một người ngã lăn bên hè phố rồi chết tốt. Không
ai thèm đem xác đi chôn, vì có quá nhiều điều họ phải lo
lắng. Ðau thương và nước mắt tràn lan khắp nơi! Giữa
cảnh tang thương đó, bóng hình cha Camillô tung tăng hết nơi
này đến nơi khác. Ði tới đâu, cha đem an ủi và dịu êm
tới đó. Từ phố này tới phố kia, Camillô và các cộng sự
viên của cha trợ giúp các nạn nhân, đem những người hấp
hối và bệnh tình trầm trọng về nhà thương hoặc tư gia để
chăm sóc và chữa trị, mà không sợ chết hay sợ nhiễm lây
bệnh dịch.
Hội
dòng "Tôi Tớ Các Bệnh Nhân" dần dần lan rộng
khắp nước Ý, tràn sang đảo Sicilia và các nước Âu Châu. Các
phần tử của hội dòng chuyên lo chăm sóc các bệnh nhân, ngày
cũng như đêm. Tại nhà thương cũng như tại tư gia; Cung cấp
những trợ giúp vật chất cũng như tinh thần. Cha Camillô luôn
dẫn việc làm gương cho anh em. Cha tận tình săn sóc các
bệnh nhân hơn cả tình người mẹ từ ái chăm lo cho đứa
con yêu quí đáng thương của bà. Bất cứ gặp người ốm đau
nào cha đều an ủi khích lệ. Cha đem thuốc cho họ, dọn giường
chiếu, lau quét phòng bệnh, băng bó vết thương, tắm rửa
cho bệnh nhân?. Tắt một lời, cha làm mọi việc cần thiết
phải có đối với một bệnh nhân. Không quản ngại tanh hôi
và những bệnh tật tởm gớm, cha chăm sóc mọi người như
nhau. Cha thường thức trắng đêm, không ăn không ngủ để
ở bên các bệnh nhân giúp đỡ họ phần hồn phần xác.
Lửa mến hằng thiêu đốt tim cha từ ngày cha thực tâm trở
về cùng Chúa khiến cha không quản ngại một sự dâng hiến
nào. Cha ước mong chiếm cho Chúa thực nhiều linh hồn. Do đó,
việc trước hết cha lo lắng cho một bệnh nhân là giúp họ
giao hòa với Thiên Chúa, xưng thú tội lỗi, và kiên nhẫn
chịu đựng bệnh tật.
Cha
Camillô phục dịch các bệnh nhân như một tôi tớ thực sự.
Một hôm, người bệnh nói với cha:
-Cha
ơi, cha có thể sửa lại giường giúp con không? Nằm đau mình
quá cha ạ!
Camillô
trả lời:
-Ông
lầm rồi, ông bạn ơi!
Người
bệnh hỏi lại:
-Thưa
cha, sao vậy?
Camillô
đáp:
-Vì
ông bạn đã không truyền lệnh mà lại đi năn nỉ với tôi!
Ông không thấy rằng tôi là đầy tớ và là nô lệ của ông
hay sao?
Một
bệnh nhân mang chứng bệnh ung thư tởm gớm, mặt mũi không còn
hình tượng, xông mùi hôi thối tha. Tuy thế, cha Camillô tình
nguyện săn sóc ông ta. Cha ẵm ông trên tay. Mặt kề mặt, cha
nựng ông như một trẻ thơ. Sau khi chăm sóc, cha quỳ xuống bên
giường ông và nói:
-Xin
chúc tụng Chúa Trời! Con đã được phục vụ chính Thiên Chúa
toàn năng!
Cha
Camillô ngã bệnh sau nhiều năm tận tâm phục vụ Chúa trong
những người anh em đáng thương. Suốt 33 tháng trời bị cơn
bệnh đau đớn hành hạ, cha kiên nhẫn chịu đựng cách thánh
thiện để rồi chết an lành trong tay Chúa năm 1614, hưởng
thọ 64 tuổi. Cha Camillô được phong Thánh năm 1746 và được
đặt làm đấng bảo trợ các bệnh viện và người ốm đau.
Hằng năm Giáo Hội mừng kính ngài vào ngày 14 tháng 7.