|
| |
AVE MARIA
Một
linh mục tuyên úy người Mỹ trong thời chiến tranh Triều Tiên
hồi đầu thập niên 50 kể lại điều mà ông cho là phép
lạ của Đức Mẹ như sau:
Tôi
không sao quên được cái đêm khủng khiếp ngày 26-09-1950,
cộng quân Bắc hàn từ bên kia vĩ tuyến bắn tới, du kích quân
từ dưới thung lũng bắn lên.
Đoàn quân mũ xanh của lính Liên hiệp quốc trên đồi
Nam San áp lại. Thủ đô
Nam Hàn chìm ngập trong khói lửa, trên trời đạn bay tới
tấp, dưới đất xe bọc sắt lăn rầm rộ.
Cả thành phố chuyển động như bị động đất.
Tôi ù tai, hoa mắt, trái tim như muốn vọt ra khỏi
lồng ngực. Trong tình
trạng nguy biến, tôi rút sâu chuỗi ở túi áo ra lần hạt
khẩn cầu Đức Mẹ. Mãi
gần sáng tiếng súng đạn mới thưa dần.
Bảy giờ sáng tôi băng qua khu đại học Tung Kook, chạy
đến thung lũng giữa đại học và đồi Nam San, một cảnh hãi
hùng hiện ra trước mắt tôi:
Xác
chết nằm ngổn ngang, nào là quân mũ xanh của Liên hiệp
quốc, nào là du kích quân, nào là quân nhân của những người
đã khuất. Ai cũng cầu mong cho con em của mình mau hết nhiệm
vụ quân dịch, trở về với gia đình, nhưng rồi họ đã ra
đi tất tưởi, không một lời trăn trối, không một cái nhìn
của người thân. Tôi
lần bước tới, lại một cảnh tượng hãi hùng khác.
Một
quân nhân Bắc hàn nằm chết sóng sượt, hai mắt còn mở
trừng trừng, hai hàm răng khép lại cắn một nửa lưỡi còn
thè ra ngoài, máu me dồn lên thành đống, chân bên phải gập
lại, chân bên trái bay đâu mất.
Nằm sát bên anh là một quân nhân mũ xanh Liên Hiệp
Quốc người Mỹ da đen, tôi bước lại gần để nhìn kỹ hơn,
tay phải của anh chỉ còn hai ngón: ngón cái và áp út, ba ngón
khác đã bay đâu mất,
hai ngón còn lại kẹp một sâu chuỗi như đang lần hạt.
Tôi
cúi xuống và sờ vào ngực anh, thấy người anh vẫn còn nóng,
tôi tự giới thiệu là Linh mục tuyên úy.
Hai mắt sưng húp đầy máu me của anh động đậy như
muốn mở ra mà mở không được.
Tức khắc, tôi ban phép giải tội cho anh, rồi xức
dầu bệnh nhân cho anh, hai môi anh cũng mấp máy muốn nói mà không nói được.
Một lúc sau, hai ngón tay còn lại của anh mân mên tràng
chuỗi… rồi tôi nghe mấy tiếng thật nhỏ thều thào từng
quãng: Ave
M..a...r....i...a… rồi im bặt.
Sau đó không còn dấu hiệu gì cho thấy anh còn sống.
Bất giác tôi thấy cảm kích, xót thương vô vàn người
quân nhân mũ xanh da đen này. Tôi
bồi hồi nghĩ đến cha mẹ, bà con của anh, anh phải chết
đơn độc nơi đất khách quê người, không một người thân
bên cạnh, không một lời trối trăn.
Tuy nhiên, tràng chuỗi anh mân mê trong bàn tay không lành
lặn vào giây phút cuối đời , và môi anh vẫn còn mấp máy
thành tiếng Ave Maria.
Đó
là hình ảnh mang lại nhiều an ủi cho tôi.
Tôi không ngần ngại quỳ xuống bên anh, đón nhận tràng
chuỗi còn vấy máu trên hai ngón tay của anh rồi tiếp tục
đọc mấy chục Kinh Kính Mừng mà có lẽ anh chưa đọc hết.
Sau
này, mỗi khi lần chuỗi, tôi không bao giờ quên được hình
ảnh của người lính mũ xanh da đen ấy.
Tôi xác tín rằng tất cả những ai cậy trông nơi Mẹ
đều được Mẹ an ủi, đỡ nâng trong những giờ phút nguy
ngập nhất của cuộc sống.
++++++++++++++++++++
Người
Mẹ ruột thịt yêu thương con mình như thế nào thì Mẹ Maria
cũng yêu thương chúng ta như thế.
Dù cho con cái mình có đốn mạc xấu xa đến đâu, không
một người mẹ nào nỡ từ bỏ con mình.
Mẹ Maria cũng đối xử với chúng ta như thế.
Chỉ có một niềm xáx tín như thế mới thúc đẩy chúng
ta chạy đến với Mẹ và nép mình trong cánh tay từ mẫu
chở che của Mẹ.
Lòng
thảo kính của chúng ta có phai nhạt, lời cầu kinh của chúng
ta có vụng về, nhưng chỉ cần chúng ta chạy đến với Mẹ,
chúng ta sẽ cảm nhận được tình yêu, sự ủi an đỡ nâng
của Mẹ.
+++++++++++++++
Lạy
Mẹ Maria, tháng Mân côi nhắc nhở chúng con tìm về với Mẹ.
Chúng con tin Mẹ luôn hiện diện bên cạnh chúng con
trong từng phút giây của cuộc sống.
Xin Mẹ cầu thay nguyện giúp cho chúng con trong giây phút
này đây và nhất là trong giờ sau hết của chúng con.
Amen!
R.
Veritas
|
|