Người
ta thường gọi thánh Antôn Pađua là "ông thánh hay làm phép
lạ". Ngài là linh mục tiến sĩ Hội Thánh. Có lẽ, bạn
đang đọc những dòng này, đã lần nào đó nhận được ơn
lạ ngài ban sau khi khẩn cầu với Ngài. Tuy ngay lúc sinh thời
Ngài đã làm rất nhiều phép lạ, nhưng Ngài một mực hạ mình
khiêm nhu. Chính sự khiêm nhượng cộng với lòng mến Chúa yêu
Ðức Mẹ say mê và thương người tha thiết của Ngài đã làm
nên phép lạ.
Mở
mắt chào đời vào năm 1195 tại Lisbon, thủ đô Bồ Ðào Nha,
Ngài được đặt tên là Phênanđô. Thuộc dòng dõi sang
trọng và đạo hạnh, Phênanđô được mẹ ân cần dậy dỗ
ngay từ tấm bé. Giêsu Maria là những tiếng Phênanđô bập
bẹ đầu tiên trong đời. Ngay từ nhỏ, Phênanđô đã khấn
giữ mình đồng trinh theo gương Ðức Mẹ. Cậu đặc biệt yêu
thương những kẻ khó nghèo. Lên 10 tuổi, Phênanđô được
mẹ trao phó cho cha bác huấn luyện chữ nghĩa và đường đạo
đức.
Một
lần Phênanđô đang sốt sắng quì cầu nguyện trước Ðức
Mẹ thì bị ma quỉ nổi cơn ghen lôi đình, hắn nhẩy lên vai
và bóp cổ cậu cho chết. Cổ họng bị tắc nghẽn không sao
kêu tên Giêsu Maria được. Phênanđô liền dùng ngón tay vẽ hình
thánh giá trên bậc đá. Ma quỉ vô cùng khiếp sợ, hắn buông
cậu ra, vội biến mất. Chúa đã làm phép lạ khiến đá ra
mềm, in sâu hình Thánh Giá cậu vẽ vào bậc đá.
Năm
17 tuổi, Phênanđô từ giã thế gian, vào tu dòng thánh Augustinô
tại Lisbon. Sau 2 năm, thầy xin đến một tu viện khác, xa nhà
quê để dễ bề tu trì. Bề trên sai thầy tới Cônimbriga.
Tại đây thầy học hành rất thông giỏi và nổi tiếng nhân
đức. Nhưng thầy luôn xưng mình là vô dụng, và chỉ muốn làm
những công việc hèn hạ.
Sau
khi khấn dòng, nhiệm vụ của thầy Phênnanđô là coi sóc
bệnh nhân. Thầy rất yêu thích nhiệm vụ này vì có dịp hãm
mình và tỏ lòng yêu thương anh em. Một lần, nhân dịp Lễ
Chúa Giáng Sinh, vì ngăn trở giúp bệnh nhân nên thầy không
thể dự lễ chung với nhà dòng. Khi nghe chuông báo hiệu dâng
Mình Thánh Chúa, thầy liền quì gối quay về phía nhà thờ.
Bỗng nhiên bức tường ngăn cách giữa nhà thờ và phòng y
tế nứt ra, dành chỗ cho thầy chiêm ngắm Mình Thánh Chúa trên
bàn thờ.
Năm
25 tuổi, thầy Phênanđô trở thành một linh mục dòng Augustinô.
Nhưng cha lại cảm mến gương lành và cuộc sống thánh
thiện của thầy dòng Phanxicô lúc đó mới được thành
lập, nhất là vô cùng cảm phục gương 6 thầy Phanxicô mới
chết vì đạo. Ðược ơn trên soi dẫn, cha đến xin bề trên
chuyển sang dòng Phanxicô. Bề trên chấp thuận sau khi biết rõ
Thánh Ý Chúa. Trong dòng Phanxicô, cha Phênanđô được đổi tên
là Antôn.
Thời
gian đầu tại dòng Phanxicô, người ta chưa biết tiếng nhân
đức và sự thông thái cha Antôn, nên cha được trao cho
nhiệm vụ rửa bát đĩa và quyét nhà. Nhưng không bao lâu,
danh tiếng cha được biết đến. Chính cha thánh Phanxicô sai
cha đi giảng đạo khắp miền Bắc Ý rồi qua cả nước Pháp.
Thiên
Chúa đã dùng cha Antôn làm nhiều phép lạ để xác nhận
những chân lý và mầu nhiệm trong đạo Công Giáo.
Một
người giầu có, nhưng sống đời hà tiện, tham lam của
cải. Sau khi ông chết, cha Antôn trưng lời Chúa Kitô đã phán:
"của cải ngươi ở đâu, thì lòng ngươi cũng ở đo?, đồng
thời sai người đi mở két vàng của người quá cố thì
thấy một trái tim bằng thịt đang nằm chình ình trong két! Vàng
bạc bạn ở đâu, con tim bạn cũng ở nơi đó!
Một
lần cha Antôn giảng về mầu nhiệm Chúa Giêsu ngự thật
trong Thánh Thể. Có người lạc đạo không tin, đến thưa
với Ngài:
-Nếu
xem thấy phép lạ, tôi mới tin!
Cha
Antôn nói với anh:
-Hãy
để con lừa của anh nhịn đói 3 ngày, rồi đem nó tới cửa
nhà thờ, anh sẽ thấy phép lạ.
Ðúng
ngày hẹn, người kia đem còn lừa đã nhịn đói ba ngày và
thúng đồ ăn đến trước cửa nhà tờ, thấy thúng đồ ăn
trước mắt, nó vội vàng chạy tới ăn lấy ăn để. Nhưng
vừa lúc đó, cha Antôn kiệu Mình Thánh Chúa tới cửa nhà
thờ. Lạ lùng thay, con lừa đột nhiên bỏ ăn, đến trước
Thánh Thể Chúa: Nó quì gối, cúi đầu lậy ba lần. Người
lạc đạo đã tin, và sau đó trở lại Công Giáo.
Lần
khác, ngài giảng ngoài bãi biển. Nhiều người rối đạo cũng
hiện diện, nhưng họ lấy tay bịt tai không nghe lời giảng.
Cha Antôn liền quay ra biển: "loài người không thèm nghe
lời giảng. Vậy các ngươi hãy đến đây mà nghe!"
Lập
tức, muôn vàn cá lớn cá bé nhô đầu lên khỏi mặt nước
để nghe lời Ngài. Cha Antôn nói với chúng:
-Các
ngươi hãy cảm tạ Thiên Chúa đã gìn giữ và nuôi dưỡng các
ngươi.
Bầy
cá gật đầu tỏ dấu nghe lời Ngài. Sau đó cha ra hiệu cho
bầy cá giải tán, chúng lần lượt chìm dần trong làn nước
biển.
Một
hôm, có người đến xưng tội với Ngài, nhưng vì quá xúc động,
ông ta không thể nói lên lời. Cha Antôn bảo ông viết các
tội vào giấy rồi đưa cho Ngài xem. Sau khi ban ơn Xá Giải,
cha Antôn trao lại tờ giấy cho ông. Về tới nhà, ông đem
tờ giấy đã viết tội đi đốt, nhưng lạ lùng thay, khi mở
ra, chỉ còn là một tờ giấy trắng bóc! Trở lại gặp cha
Antôn, ông thưa Ngài đầu đuôi câu truyện, Ngài nói với ông:
-Chúa
đã làm phép lạ để chứng nhận quyền tha tội của các
vị linh mục.
Ngày
khác, ba của cha Antôn tại Lisbon bị cáo Gian về tội giết
người. Dù dang ở xa quê hương, Thiên Chúa đã soi lòng cho
cha biết giúp đỡ. Bỗng nhiên cha thấy mình có mặt tại
Lisbon. Cha xin quan đem xác người chết tới công đường,
rồi Ngài truyền cho xác chết sống lại và hỏi:
-Có
phải ba tôi đã giết anh không?
Anh
ta trả lời "không phải" rồi lại lăn đùng ra
chết! Cùng lúc đó, cha Antôn thấy mình đang ở nhà dòng. Ba
của Antôn đã được giải oan.
Có
lần, cha Antôn vào trọ tại một gia đình. Giữa đêm, chủ
nhà thấy phòng cha tự nhiên rực sáng. Ngó vào trong phòng, ông
bỡ ngỡ thấy cha đang ẵm bế Chúa Hài Nhi, âu yếm hôn kính
và thưa truyện với Ngài.
Năm
1231, cha Antôn thấy mình yếu sức, nên xin về thành Pađua
dọn mình chết. Ngài lìa bỏ đời này cách êm ái ngay năm đó,
sau khi đã sốt sắng chịu các Phép và hớn hở hát bài ca
ngợi khen Ðức Mẹ. Ngài chết khi mới được 36 tuổi. Người
ta lũ lượt tới viếng xác ngài ba ngày ba đêm liên tục. Sau
đó ngài được an táng trong nhà thờ thành Pađua.
Chúa
đã làm vô vàn phép lạ do công nghiệp và lời bầu cử của
cha Antôn, nên chỉ một năm sau khi qua đời, Giáo hội đã
phong thánh cho ngài. Chính ngày phong thánh cho cha Antôn, chuông
các nhà thờ thành Lisbon tự nhiên đồng loạt kêu vang, mặc
dù không có ai kéo. Hai mươi ba năm sau, người ta cải mộ Ngài
đưa vào nhà thờ mới. Lúc đó, lưỡi Ngài vẫn còn tươi
tốt như khi còn sống, chiếc lưỡi Ngài đã dùng để rao
giảng lời Chúa và cứu giúp anh em đồng loại. Hằng năm Giáo
Hội mừng kính Ngài vào ngày 13 tháng 6.
Chính
lòng khiêm nhượng, yêu Chúa, mến Ðức Mẹ và thương người
của cha Antôn đã biến Ngài thành vị đại thánh, một vị
thánh hay làm phép lạ.