|
| |
Những
bài học của một người mẹ (bài số 2):
Cộng tác với việc của con
Trong lãnh vực giúp con cái hoàn tất việc của chúng,
tạ ơn Chúa đã cho tôi sớm nhận ra những bài học
cần thiết và đã áp dụng rất hiệu quả. Việc nhà tôi
trước đây không dành thì giờ cho gia đình, và sau này
đã lìa xa hẳn, khiến mẹ con tôi sống rất gần gũi và
thương yêu nhau, nhất là trong khoảng 10 năm nay. Âu cũng
là việc Chúa an bài, và những lúc cùng cực nhất của
mẹ con tôi cũng là lúc để Chúa ban thật nhiều ân
sủng của Ngài. Những bài học tôi gặt hái được là
do Chúa Thánh Thần hướng dẫn tới đâu thì tôi biết
đến đó mà thôi, và Chúa cũng cho tôi có cơ hội để
chia sẻ với bạn đọc những bài học này.
Khi con tôi phải làm những project ở bậc tiểu và trung
học, chúng phải nhờ tôi chở đi mua các vật liệu
cần thiết như giấy cứng lớn, giấy màu, que gỗ, cọ
vẽ và sơn màu,v.v… Hồi chưa có internet tôi còn phải
chở chúng đi thư viện mượn sách nữa. Trong những
dịp này tôi hỏi xem chúng phải làm gì. Ðôi khi chúng
cần có sáng kiến nhưng chưa nghĩ ra thì tôi góp ý. Khi
chúng còn nhỏ tôi phụ chúng làm, và cảm thấy thích thú
lắm. Nhiều bậc cha mẹ giúp con nhưng không để ý, làm
một hồi thấy thích thú rồi cao hứng làm hết như
thể là project của mình vậy. Khi tới trường xem triển
lãm các sản phẩm của các em, tôi thấy một vài sản
phẩm được hoàn tất ngoài sức của một đứa nhỏ là
biết ngay. Con tôi nói các giáo viên cũng nhận ra điều
đó, và chỉ cho điểm thật cao những sản phẩm tuy thô
thiển nhưng có vẻ do chính tay các em làm ra.
Tuy tôi không tham gia vào các hội phụ huynh ở trường
học, nhưng mỗi khi cha mẹ được dịp tới gặp thày cô
là tôi thu xếp giờ để tới gặp họ. Nhiều giáo viên
Mỹ không biết gì về người tỵ nạn VN, và dễ cho
rằng gia đình dân tỵ nạn “kém văn minh” dù có thể
các em học rất giỏi. Nhưng khi tôi đến gặp và nói
chuyện, họ có cơ hội tìm hiểu văn hoá Việt Nam và các
giá trị gia đình được tôn trọng và gìn giữ, nên
họ tỏ vẻ thích thú và nể nữa. Con tôi thường phàn
nàn về hệ thống chấm điểm gắt gao của học khu,
phải 93 điểm trở lên mới được A, còn nếu được
92 vẫn ăn con B mới đau. Khi có dịp đến gặp các giáo
sư ở trường trung học và được viết điều mình
muốn yêu cầu, tôi đã yêu cầu họ nên chấm điểm
rộng rãi hơn để khuyến khích các em. Tôi lý luân
rằng khi các em đạt được tới 92 điểm là các em đã
cố gắng tối đa để đạt được A, mà lại cho các em
B thì các em sẽ thất vọng và nản chí lắm, và cảm
thấy như bị trừng phạt thay vì được khuyến khích
cho những cố gắng của mình. Sau đó không lâu, cả
học khu thay đổi việc chấm điểm giống như lời tôi
yêu cầu, và có thể là do nhiều cha mẹ chứ chẳng
phải mình tôi. Các con tôi rất vui mừng và cũng học
được bài học về sự can đảm nói lên yêu cầu của
mình như mẹ chúng đã làm.
Ngoài việc học ra, con tôi tham gia chơi các môn thể thao
như đá banh, các môn điền kinh như chạy nhanh và nhảy
xa, football, và ngay cả môn đô vật (wrestling) mà tôi
rất sợ. Tôi đã từng bỏ cả nửa ngày cuối tuần
chở con đi xa và ngồi xem con chơi dù công việc còn
chờ đợi ngổn ngang ở nhà. Nghĩ lại cậu em út tôi
hồi gia đình mới qua Mỹ năm 75, cậu còn học tiểu
học và cũng chơi đá banh. Bố mẹ tôi lúc đó bận đi
làm và lo cho gia đình 7 đứa con, và ông bà chẳng rành
rẽ về đời sống ở Mỹ bao nhiêu. Chị em chúng tôi lo
học hành và đánh vật với Anh Văn nên cũng rất bận.
Thế là cậu em nhỏ xíu của tôi phải đi theo với gia
đình của bạn bè, dù đi tập dợt hay đi đấu với các
đội banh khác cũng vậy, và chẳng có ai trong gia đình
chia sẻ những vui buồn, thắng bại của cậu hết. Bây
giờ cậu đã là một bác sĩ, tôi nghĩ cũng ân hận đã
không để ý tới em nên hỏi cậu lúc đó có buồn không,
cậu nói: “Thì buồn chứ, nhưng phải chịu vậy thôi!”
Tôi nhớ mãi việc con tôi gặp một tờ flyer mời trẻ
em tham dự chạy đua đường trường và cháu đòi tới
ghi tên tham dự dù chưa chạy bao giờ. Buổi sáng hôm đó
tôi và nhà tôi chở con tới chỗ thi. Chúng tôi nhìn theo
đám trẻ khoảng hai chục đứa chạy khuất bóng, và đứng
chờ. Một em về nhất, rồi em thứ nhì, thứ ba, tư, năm…
mãi tới hơn mười em về, khá lâu rồi mà vẫn chưa
thấy con mình đâu. Các em về sau chạy khá chậm nên
về lẻ tẻ, cách quãng. A, kia rồi, con tôi! Mà sao lại
như …lê lết thế kia? Khi con tới gần, tôi mới biết
là giầy của nó đã …há mõm! Tội nghiệp con tôi, bố
mẹ chỉ biết chở tới chỗ chạy đua mà chẳng để ý
xem giày của con mình có đủ tốt để chạy không.
Sau lần ấy, hai đứa con tôi tham gia vào một tổ chức
điền kinh để được huấn luyện và đi dự các buổi
thi đua trong vùng và với các thành phố hoặc tiểu bang
khác. Mỗi lần đưa con đi đua, tôi ngồi chơi dưới bóng
mát và đọc sách chờ con đua xong. Một lần kia tôi chán
đọc sách, bèn rời chồ ngồi và lần mò đi xem con mình
về tới đích ra sao. Tôi vạch đám đông đi tới thật
gần. Thằng con thứ hai của tôi đang chạy sau 2,3 đứa,
chợt ngẩng lên và thấy tôi đang đứng ngay đó, mắt nó
vụt sáng lên và bất thần chạy vọt lên trên và
…về nhất một cách bất ngờ! Tôi nhớ mãi khoảnh
khắc “ngựa về ngược” này của con, có lẽ là do ánh
mắt của mẹ con chạm nhau! Con tôi thường đoạt giải
trong các cuộc thi chạy 200, 400 mét và nhảy xa, và được
đủ điều kiện tham dự các cuộc thi toàn quốc. Sau này
tôi mới biết cháu có mộng đi tham dự Olympic, nhưng
rất tiếc tôi đã không biết để mà khuyến khích và nâng
đỡ con.
Cũng cháu thứ hai này đã lên đại học sớm và tốt
nghiệp khi mới 20 tuổi. Khuyên cháu học gì cũng lắc đầu,
và nhất định chọn cùng ngành của mẹ là Information
Systems. Hơn 20 năm trước, tôi đi làm ban ngày và buổi
tối học tiếp cho xong. Trong suốt thời gian này tôi mang
bầu cháu thứ hai và ngày nào cũng “mang” cháu đến
trường trong bụng mình, còn cháu lớn lúc đó gần 4
tuổi tối nào cũng đòi theo mẹ tới lớp, nên nhà tôi
làm tài xế cho cả nhà! Sau đó tôi qua Calif ở khoảng 9
năm, và đã trở lại nơi này cũng cả gần chục năm, bây
giờ hai cháu lớn cũng ra trường ở cùng đại học mà
tôi đã tốt nghiệp khi xưa. Tôi khuyến khích các cháu
phải học lên cao nữa để khỏi uổng khả năng Chúa
ban.
Các cháu rất tích cực với các sinh hoạt của các sinh
viên Việt Nam, và gần đây đã cùng các bạn tổ chức
một cuối tuần hội thảo đầu tiên của các sinh viên
VN trong vùng Trung Tây nước Mỹ. Các cháu nhờ tôi làm
phần trình bày về văn hoá ẩm thực VN và dạy các sinh
viên nấu các món căn bản Việt Nam đã được tôi tiêu
chuẩn hoá cách đong lường gia vị cho ai cũng có thể
nấu rất dễ dàng. Tôi là bậc cha mẹ duy nhất đến
tham dự, và có đem theo cả hai cháu nhỏ. Tới đó tôi
mới lấy làm tiếc cho các bậc phụ huynh khác đã không
có mặt ở đó để thấy tận mắt khả năng và nhiệt
tình của các sinh viên trên dưới 20 tuổi. Không chứng
kiến việc các em làm, cha mẹ khó tôn trọng con đúng
mức, và cứ nghĩ con mình chẳng làm nên cơ đồ gì! Tôi
cũng tiếc cho các em nhỏ tuổi hơn không được tới đó
để ngưỡng mộ anh chị mình và noi gương. Tôi nói các
cháu lần sau phải mơi phụ huynh và gia đình tham dự, và
hứa sẽ giúp các cháu đảm trách việc này.
(Còn tiếp)
Nguyễn
Thị Kim Loan
Trích
VietCatholic News (Thứ Tư 11/6/2003)
|
|