Trong kinh “Vinh Danh” chúng ta đọc trong Thánh Lễ có câu
“Chỉ có Chúa là Đấng Thánh”, và trong Phúc Âm, khi một người đến thưa với Đức
Kitô “Lạy Thày Nhân Lành…” Đức Kitô, với tư cách như một con người, đã nói với
anh: Tại sao anh gọi tôi là Đấng Nhân lành… Chẳng có ai là Nhân Lành cả, chỉ có
Thiên Chúa là Đấng Nhân Lành mà thôi…” (Luca 18:18-19).
Trước mặt Thiên Chúa là “Đấng chí thánh, ngàn trùng chí thánh!” chúng ta cảm
thấy mình yếu đuối, tội lỗi. Vua Đavid phải thú nhận với Chúa “Con là kẻ tội
lỗi… Con được hoài thai trong tội lỗi… (Thánh Vịnh 50). Thánh Phaolô cũng thú
nhận: “Có ai yếu đuối mà tôi lại không cảm thấy mình yếu đuối…” (2 Corintô 11:
29). Thánh Gioan Tông Đồ nói: “Nếu chúng ta nói là chúng ta không có tội, thì
chúng ta đã tự lừa dối mình …” (1 Gioan 1: 8).
Trong Bài Phúc Âm hôm nay, khi ông Phêrô kinh ngạc trước mẻ cá đánh được cách lạ
lùng do “Vâng lời Thày, con thả lưới…” đã sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và thưa:
“Lạy Chúa, xin tránh xa con ra vì con là kẻ tội lỗi…” Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã
nói với Phêrô: “Đừng sợ, từ nay con sẽ là kẻ đánh lưới người”. Những năm tháng
sống bên Chúa Giêsu, Phêrô có những lần bị Chúa Giêsu quở mắng vì tính nóng nảy
và hay nói bộc trực. Cũng chính Phêrô đã quá yếu đuối đến nỗi chối Chúa tới 3
lần, dù Chúa đã cảnh cáo trước “Chính đêm nay, con sẽ chối Thày 3 lần…” (Matthêu
26: 69-75) Dầu vậy, Chúa Giêsu vẫn chọn Phêrô làm Tông Đồ và là vị lãnh đạo đầu
tiên của Giáo Hội Chúa tại trần gian vào những ngày sóng gió nhất của lịch sử
khởi đầu phát triển Giáo Hội trong Đế Quốc Rôma. Trên đường truyền giáo, Chúa
đưa đẩy để Phêrô có thể đi đến Rôma và chịu tử đạo tại đó.
Trong Bài Đọc I hôm nay, chúng ta cũng đọc được câu chuyện thật cảm động về ơn
gọi của Isaia: Khi cảm nghiệm được sự uy nghi cao cả của Thiên Chúa “Chí Thánh,
Ngàn Trùng Chí Thánh”, Isaia đã quá sợ hãi và kêu lên “Vô phúc cho tôi, tôi chết
mất! Miệng tôi thật nhơ bẩn trước sự thánh thiện của Thiên Chúa!” Nhưng Chúa đã
sai Thiên Thần sốt mến, lấy than lửa tẩy sạch lưỡi Tiên tri và kêu gọi ông để
ông đáp lại tiếng Chúa: “Này tôi đây, xin Chúa hãy sai tôi đi…” Isaia đã trở nên
một tiên tri lớn trong Cựu Ước, và trong cuộc đời ra đi rao giảng mệnh lệnh
Chúa, ông đã gặp biết bao khó khăn, chống đối, nhưng ông luôn trung thành với Ơn
Gọi cho đến cùng. Các Tiên tri trong Cựu Ước cũng đều cảm thấy ‘sợ hãi’ khi nghe
tiếng Chúa gọi, vì cảm thấy mình thật bé nhỏ, yếu đuối trước những sứ mệnh cao
cả Chúa trao phó. Tiên tri Giona đã phải trốn đi, nhưng rồi Chúa vẫn tìm cách
đưa ông đi làm nhiệm vụ mà Chúa muốn ông phải thi hành.
Trong Bài Đọc II, Thánh Phaolô cũng phải thốt lên: “Tôi là người hèn mọn nhất
trong các Tông đồ, tôi không xứng đáng được gọi là Tông Đồ, tôi đã ngược đãi Hội
Thánh Chúa lúc ban đầu… Nếu tôi có là gì, cũng là do bởi ơn Thiên Chúa…”
Dù là ai, dù ở địa vị nào, chúng ta đều là những con người đầy khuyết điểm và
mang thân phận yếu đuối, dễ sa ngã phạm tội. Nhưng Thánh Gioan nói: “Nếu chúng
ta thú nhận tội lỗi, Thiên Chúa là Đấng trung thành và công chính sẽ tha tội cho
chúng ta… Anh em đừng phạm tội; nhưng nếu ai phạm tội, thì chúng ta có một Đấng
bảo trợ trước mặt Chúa, đó là Đức Giêsu Kitô, Đấng Công Chính. Chính Đức Giêsu
Kitô là của lễ đền tội vì tội lỗi chúng ta, không những vì tội lỗi chúng ta mà
thôi, nhưng còn vì tội lỗi của cả thế gian nữa…” (1 Gioan 1: 9, 2: 1-2). Dù
chúng ta tội lỗi mấy mặc lòng, nhưng hãy tin tưởng: “Ơn Chúa đủ cho con! Vì sức
mạnh của Chúa được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối của con người…” (2 Corintô
12: 9). Miễn là chúng ta đừng bao giờ thất vọng, lià xa Chúa. Phêrô đã chối Chúa
3 lần, nhưng đã không thất vọng chán nản trở về với Chúa và được ơn tha thứ.
Giuđa cũng đã hối hận tội lỗi của mình, xấu hổ vì đã phản bội Thày, và đã trả
lại món tiền cho các kỳ mục (Matthêu 27: 3-5); nhưng thay vì trở về với Chúa,
Giuđa đã thất vọng lìa xa Chúa và ra đi tự tử. Thật tội nghiệp!
“Chúa không lầm khi dựng nên chúng ta” và trao cho chúng ta cuộc sống, trao cho
chúng ta mỗi người một ‘sứ mệnh’ để xây dựng Giáo Hội Chúa và xây dựng thế giới
này mà chính Chúa đã dựng nên. Dù Chúa thấy rõ mọi yếu đuối, mọi khuyết điểm của
chúng ta, nhưng Chúa vẫn muốn dùng chúng ta làm các công việc của Chúa. Hãy luôn
tin tưởng vào lòng từ ái của Chúa. Hãy đứng lên mỗi lần trượt chân sa ngã.
Hơn nữa, dù là Chủ chăn, linh mục, tu sĩ hay giáo dân, chúng ta đều được Chúa
mời gọi để ‘đánh lưới người’. Chúng ta hãy mau mắn thưa với Chúa như tiên tri
Isaia xưa: “Này con đây, xin sai con đi!” Nhiệm vụ thật khó khăn và nhiều khi có
vẻ như “luống công vô ích!”, nhưng không, Chúa sẽ đem lại kết qủa bất ngờ, miễn
là chúng ta phải biết thưa với Chúa ‘Dù khó nhọc suốt đêm mà chẳng được con cá
nào… Nhưng vâng lệnh Thày, con xin thả lưới!’
Ngoài ra, dù ở địa vị nào, tất cả chúng ta chỉ là những con người, nên chúng ta
đừng to tiếng phê bình chỉ trích người khác, nhưng hãy thông cảm khuyết điểm của
nhau và thành thực giúp nhau sửa đổi. Nhờ vậy, đường đời chúng ta đi sẽ trở nên
dễ dàng hơn, cuộc sống vui tươi hơn, nhiệm vụ đỡ khó khăn hơn. Chúng ta sẽ lạc
quan với chính mình và tha nhân, lòng luôn tâm niệm: “Dù tôi thân phận yếu hèn,
nhưng Chúa là Cha nhân từ, Người vẫn thương tôi!”
“Chúa không lầm khi Ngài dựng nên con, dù Lời Ngài con không giữ trọn. Vì
Chúa đã biết từ ngàn xưa, rằng thân con bởi tro bụi, và được cưu mang trong tội
lổi.
Chúa không lầm khi Ngài đành hy sinh, để rồi nhìn con không đáp tình. Vì Chúa đã
biết từ ngàn xưa, còn mang thân thể nặng nề, là còn luôn mê mải trần thế.
Chúa không lầm khi Ngài gọi con theo, dù đời dạt trôi theo cánh bèo. Vì Chúa đã
biết từ ngàn xưa, một khi hơi thở chưa tàn, là đời chưa qua hẳn sầu oán.
Chúa không lầm khi Ngài dìu con lên, dù rằng đời con bao yếu hèn. Vì Chúa đã
biết từ ngàn xưa, nhiều khi con chẳng trung thành, là vì đâu con phải thần
thánh.
Chúa không lầm khi Ngài dạy con yêu, dù đường tình con oan trái nhiều. Vì Chúa
đã biết từ ngàn xưa, từng giây rung cảm trong lòng, là từng giây hơi thở rực
nóng.”
“Nhưng lòng Chúa vẫn bao la, dù bao phen con yếu đuối, thành tâm xin ăn năn
thống hối, là Ngài lại thứ tha…” (Kim Long: Thánh Ca “Chúa Không Lầm”).