Tôi vừa tham dự Đại Hội Giới Trẻ
Á Châu lần thứ 5 tổ chức tại Philippin từ ngày 18-28 tháng 11 năm 2009. Đại biểu
các bạn trẻ Công giáo từ 24 nước Á Châu đã được ban tổ chức và các bạn trẻ chủ
nhà đón tiếp rất nồng hậu và chân tình.
Các linh mục và tu sĩ Việt nam đang du học bên Philippin khá đông. Đức Ông Phêrô
Nguyễn Văn Tài cho biết là hơn 200 sinh viên đang theo học các đại học Atênêo,
UST và Lasan. Mỗi năm, các sinh viên đều tề tựu về Đài Chân Lý Á Châu gặp gỡ
chia sẽ và ăn cơm chung với Đức Ông vào 3 dịp, Tết Nguyên Đán, Lễ Thánh Phêrô -
Phaolô và Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam. Sau những ngày sinh hoạt, giao lưu và
nghe các sinh viên du học kể chuyện, tôi nhận thấy người dân Phi có đời sống văn
minh lịch sự. Họ sống hiền hòa rất ít khi cải vả nhau. Họ hiếu khách và dễ thân
thiện. Luân lý đạo đức Kitô giáo làm nên con người lịch thiệp và xã hội văn minh
của đất nước Philippin.Thành phố Manila có rất nhiều loại phương tiện công cộng
nên ít khi kẹt xe, chỉ lác đác vài chiếc honđa xe đạp dạo phố. Đường phố sạch
sẽ, người đi đường ít khi bóp còi, không lạng lách chen lấn, không vội vã mà cứ
thong thả nhàn nhã. “Văn hóa giao thông” góp phần làm nên văn minh xã hội.
Về đến Sài Gòn, ai cũng phải ngán ngẫm với cảnh kẹt xe, nạn giành đường vượt ẩu
lạng lách. Kẹt xe do lòng đường thu hẹp bởi quá nhiều lôcốt dựng lên giữa đường
phố. Nhưng có lẽ nguyên nhân chính vẫn ở nơi “Văn hóa giao thông” của người đi
đường. Khi ra đường, ai cũng giành đi trước, chen lấn, không nhường nhau, va
quẹt một chút là to tiếng cải vả gây ùn tắc giao thông.
Lòng đường thông thoáng và lòng người rộng mở làm nên “Văn hóa giao thông” một
địa phương.
Bước vào Mùa Vọng, chúng ta gặp lại Gioan Tiền Hô, vị ngôn sứ đi trước dọn đường
và dọn lòng người để đón Đấng Cứu Thế. Thực thi sứ vụ dọn đường, Ngôn Sứ Gioan
luôn gắn bó với Thiên Chúa và sống gần gũi với con người. Lời Chúa Gioan chiêm
niệm trong hoang địa qua nhiều năm tháng đã giúp ông tiếp xúc, gặp gỡ với nhiều
hạng người qua những vùng ven sông Giođan. Lời Chúa Gioan nghe đã trở thành lời
Chúa ông công bố. Tiếng Chúa gọi Gioan đã trở thành tiếng ông mời gọi mọi
người.Gioan trở nên trung gian làm người dọn con đường tâm hồn cho anh chị em
mình đến với Chúa Cứu Thế.
Gioan là vị ngôn sứ cuối cùng của Cựu ước. Sau 5 thế kỷ vắng bóng ngôn sứ, nay
Gioan xuất hiện với sứ mạng Tiền hô. Ông đáp lại tiếng Chúa gọi, ra đi rao giảng
về Nước Trời, dọn đường cho Chúa Giêsu, Đấng Cứu Tinh nhân loại đến trần gian.
Ông đã chu toàn ơn gọi cách nhiệt thành và đã chết anh hùng cho sứ vụ. (x. Mt
14,3012; Mc 6,17-19). Cuộc đời Gioan là một thiên anh hùng ca, bất khuất trước
cường quyền, bao dung với tội nhân.
Gioan có một cuộc sinh ra kỳ lạ, một lối sống khác thường. Gioan chọn con đường
tu khổ chế: ăn châu chấu và mật ong rừng, uống nước lã và mặc áo da thú. Sống
trong hoang địa trơ trụi, vắng người, thiếu sự sống. Nhưng chính ở đó mà Gioan
đã lớn lên và trưởng thành trong sự gặp gỡ thâm trầm với thiên Chúa.
Gioan nhắc lại lời tiên tri Isaia: “Mọi thung lũng phải lấp cho đầy, khúc quanh
co phải uốn cho ngay, đường lồi lõm phải san cho phẳng” (Lc 3,5). Gioan mời dân
chúng sám hối. Không thể tiếp tục sống như xưa nữa. Đã đến lúc phải đổi đời, đổi
lối nhìn, đổi lối nghĩ. Như thế, Gioan kêu gọi hãy dọn đường cho Đấng Cứu Thế
đến. Phải lấp cho đầy những hố sâu tham lam ích kỷ hẹp hòi. Phải uốn cho ngay
những lối nghĩ quanh co, những tính toán lệch lạc. Phải san cho phẳng những đồi
núi kiêu căng tự mãn. Phải bạt cho thấp những gồ ghề của bất công bất chính.
Đạo là con đường dẫn đến Thiên Chúa. Đạo là ngón tay chỉ mặt trăng. Nếu không có
đường thì không đi đến đâu cả. Một đất nước có văn minh hay không là do hệ thống
đường sá.
Đạo từ nguyên thuỷ luôn mang ý nghĩa trong sáng, ngay thẳng, công minh. Đạo dẫn
đưa con người đến chân thiện mỹ.
Đạo là đường nên có thể nói sống đạo là sống ngoài đường, sống với người khác,
sống với cuộc đời. Abraham khởi đầu cuộc sống thật bằng việc lên đường từ giã
thành Ur để sang đất hứa. Và lịch sử Do thái là những chuyến xuất hành di cư,
lang thang trong sa mạc, lưu đầy và mất quê hương trong một thời gian dài. Gioan
rao giảng và làm phép rửa khắp mọi nẻo đường. Chúa Giêsu sống ở thế gian bằng
những cuộc lên đường sang Ai cập, về Nazareth, lên sa mạc, vào đền thánh và trở
lại Galilêa. Cuộc sống công khai của Chúa ít là có ba cuộc hành trình lên
Giêrusalem. Và sau cùng Ngài lên đường về nhà cha.
Vì là đường nên nên đạo luôn mở ra nối kết và đón nhận cuộc sống, đón nhận mọi
người, không phân biệt ai với tinh thần yêu thương của Thiên Chúa. Tin mừng
chính là đạo, là con đường mà Chúa Giêsu vạch ra cho chúng ta đi theo ngài.
Đường quan trọng nhất là đường vào cõi lòng. Gioan đã chỉ cho thấy rằng, mỗi con
người đều có ít nhiều đồi núi kiêu ngạo, thung lũng ích kỷ, ghồ ghề khúc khuỷu
trong các mối quan hệ. Có bao lối nghĩ quanh co, có bao tính toán lệch lạc, có
những lũng sâu tăm tối thiếu vằng ánh sáng tình yêu. Sửa đường theo Gioan là sám
hối. Nhìn lại con đường mình đã đi qua, sửa lại những sai lệch nếu có. Những gì
cong queo san cho thẳng. Những gì cao cần bạt xuống. Lúc đó mới nhìn thấy ơn cứu
độ của Chúa. Sửa cho thẳng, lấp cho đầy, uốn cho ngay, san cho phẳng, bạt cho
thấp. Đó là sứ điệp Gioan gởi tới chúng ta trong Mùa Vọng này, để chúng ta dọn
lòng mình thành đại lộ thênh thang mở ra với Chúa Cứu Thế.
Con đường mà Gioan nói tới đây chinh là đường vào cõi lòng. Con đường nội tâm
của mọi người. Sửa con đường nội tâm là thay đổi cõi lòng, thay đổi cuộc sống để
xứng đáng đón tiếp Chúa Cứu Thế. Sửa đường cho Chúa đến là cần thiết và hợp lý.
Khi đón tiếp một vị khách quý, người ta thường sửa sang đường sá, làm sạch đẹp
nơi vị khách sẽ đến. Như thế là biểu lộ lòng kính trọng đối với vị khách. Thiên
Chúa là vị khách cao trọng nhất. Người hạ mình đến thăm và ở lại cùng sống với
thân dân của Người. Đó là hạnh phúc tuyệt vời nên cần phải dọn tâm hồn xứng
đáng. Như con đường cho Chúa đi qua. Như căn nhà cho Chúa ngự tới. Chúa đứng
ngoài cửa lòng và gõ cửa, ai mở thì Ngài đi vào. Con đường có thể có chông gai
tội lỗi, có nổi đam mê tiền lợi danh, có những tính hư nết xấu. Cho nên trong
cõi lòng đó phải có im lặng như cõi lòng Mẹ Maria ghi nhớ, suy niệm và không nói
gì. Chỉ nói những lời để giúp đỡ người khác. Và tâm hồn ấy bình an nên nghe rõ
tiếng Chúa và chỉ nghe được tiếng Chúa mà thôi. Như thế dọn đường chính là tạo
im lặng cho tâm hồn để nghe được tiếng Chúa và chỉ nghe được tiếng Chúa mà thôi.
Dọn đường còn là tỉnh thức đợi chờ Chúa đi xa trở về. Như năm cô khôn ngoan có
sẵn dầu đèn. Như những đầy tớ làm lợi những nén vàng cho chủ. Như tên lính canh
thành luôn chú ý những biến chuyển chung quanh. Mỗi cá nhân, ai cũng có những
tật xấu, những khuyết điểm, vị kỷ kiêu căng tham lam đố kỵ ghen ghét lười biếng
hèn nhát… Xã hội nào cũng có bất công, những lạm dụng quyền bính, những hủ tục,
những tệ đoan, những điều ấy làm cho con người đau khổ, trì trệ, không phát
triển.
Dọn đường căn bản là ở trong nội tâm, sám hối để canh tân, sửa đổi để trở nên
tốt lành thánh thiện hơn. Những con đường thường được làm bằng đất đá nhựa bê
tông. Những con đường trên mặt đất, trên sông trên biển trên bầu trời là những
con đường vật lý. Những con đường tâm lý, con đường tinh thần, con đuờng lòng
người mới quan trọng hơn. Nguyễn Bá Học đã nói: đường đi khó không khó vì ngăn
sông cách núi mà chỉ vì lòng người ngại núi e sông.
Sống đạo luôn là một thách đố đầy quyết liệt và phong phú. Hiểu đạo, tin đạo,
giữ đạo xem ra khá dễ dàng vì thuộc lãnh vực cá nhân. Còn sống đạo thường khó
khăn hơn vì liên quan đến tha nhân, đòi hỏi một sự quên mình, vượt thắng bản
thân. Cũng như thực hiện việc dọn đường qua nghi thức sám hối bên ngoài như rửa
tội, xưng tội khá dễ dàng, nhưng nếu mà trong lòng không thật tâm sám hối đưa
đến canh tân bản thân, thì hành vi sám hối chỉ là việc làm lấy lệ hình thức mà
thôi.
Sống đạo bao giờ cũng đòi hỏi nhiều cố gắng và tỉnh thức. Mùa Vọng, Giáo hội cho
chúng ta chiêm ngắm mẫu gương của Gioan. Sống gắn bó với Thiên Chúa và gần gũi
với con người. Như thế mỗi người sẽ sống đạo hôm nay với tất cả niềm vui hạnh
phúc cho bản thân và cho tha nhân.