Nếu bạn là một người từ hành tinh khác vừa mới đáp xuống địa
cầu lần đầu tiên, ắt bạn sẽ thấy trái đất nầy quá đỗi nhiệm mầu: ngay cả mỗi
chiếc lá, mỗi chiếc vỏ sò, mỗi cánh bướm, mỗi bông hoa… đều có một sắc thái
riêng, một vẻ đẹp riêng thật quyến rủ, thật nhiệm mầu và tâm hồn bạn sẽ ngây
ngất vì vẻ đẹp lạ lùng của chúng.
Thế nhưng trong thực tế, không mấy ai cảm nhận được vẻ đẹp nhiệm mầu của những
tạo vật như thế. Tại sao?
Vì mỗi lần nhìn vào những sự vật chung quanh, chúng ta không nhìn chúng bằng cặp
mắt đầy ngạc nhiên của trẻ thơ, bằng ánh mắt của người mới thấy sự vật lần đầu;
chúng ta không nhìn chúng y như chúng là, nhưng chúng ta để cho những hình ảnh
ta có về chúng (vốn có sẵn trong tâm trí ta) phóng hiện ra bên ngoài và bao phủ
lên những vật đó.
Thế là vạn vật chung quanh ta trở thành cũ rích và nhàm chán. Vẻ đẹp tinh khôi
nhiệm mầu của chúng đã bị hình ảnh ta có về chúng phóng rọi ra che phủ nên không
còn hiển dung ra được nữa. Một trong những nỗ lực của các thiền giả là thanh tẩy
cái nhìn mang tính chủ quan của mình về ngoại giới để có thể cảm nhận được vạn
vật đúng với bản chất của nó. Lúc đó, sự kỳ diệu của thế giới sẽ hiện nguyên
hình.
Trong cuốn sách The Golden String, văn sĩ người Anh
Bede Griffiths mô tả lại một khám phá diệu kỳ của ông khi còn là một cậu
học sinh.
Một buổi chiều hè, Bede Griffiths ung dung thư thái dạo chơi ở bìa rừng. Trong
lúc thơ thẩn một mình bỗng dưng cậu nhận ra tiếng hót líu lo của đàn chim trên
tàng cây mới tuyệt vời làm sao! Cậu rất ngạc nhiên vì từ hồi nào đến giờ chưa
bao giờ được nghe chúng hót hay đến thế.
Đang lúc tiếp tục bước tới, cậu gặp thấy những đoá hoa của những bụi táo gai như
đang nhởn nhơ mỉm cười và niềm nở chào đón cậu trông dễ thương đến lạ lùng và
đang toả hương thoang thoảng trong gió. Bede cũng rất ngạc nhiên vì từ trước tới
nay cậu đã từng thấy những bông hoa như thế nở rộ cả trăm lần mà không hề nhận
ra vẻ đẹp tinh khôi và hương thơm dịu dàng của chúng.
Sau cùng cậu tìm đến một nơi yên tĩnh, đứng tựa vào thân cây, lặng ngắm vầng kim
ô đang dần dần chìm xuống sau rặng núi lam cuối chân trời. Bỗng chốc cậu cảm
thấy trời đất vô cùng huyền diệu và bất giác cậu nghiêng mình quì gối xuống để
bày tỏ một niềm cảm xúc rất thánh thiêng: cậu vừa trải nghiệm được sự hiện diện
rất nhiệm mầu của Thiên Chúa trong tạo vật của Người.
Theo Tin Mừng Lu-ca được trích đọc hôm nay, chiều hôm ấy trên núi cao, ba môn đệ
Phê-rô, Gioan và Giacôbê cũng có những trải nghiệm tuyệt vời về Chúa Giê-su.
Cũng vẫn là Chúa Giê-su bằng xương bằng thịt mà các ông vẫn thường gặp gỡ tiếp
xúc hằng ngày, nhưng lần nầy, các ông lại nhìn thấy Người dưới một dung mạo mới:
thật sáng ngời, thật hấp dẫn và đầy uy nghi, lại có cả Môi-sê và tiên tri Êlia
hiện ra đàm đạo với Ngài.
Lòng đầy hoan lạc, các ông không muốn cho giây phút mầu nhiệm đó trôi đi. Các
ông muốn níu kéo khoảnh khắc thần tiên ấy lại nên Phê-rô thay mặt anh em thưa
với Chúa Giê-su: “Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay! Chúng con xin dựng
tại đây ba cái lều, một cho Thầy, một cho ông Mô-sê, và một cho ông Ê-li-a.”
Hôm nay, Thiên Chúa vẫn hiển dung dưới thiên hình vạn trạng nhưng vì đôi mắt
chúng ta bị che phủ nên không nhận ra Ngài.
* Vinh quang của Thiên Chúa vẫn được hiển dung (được tỏ bày) trong các tạo vật
của Người, qua bầu trời lung linh ánh sao đêm hay những áng mây rực rỡ ban ngày,
qua những cánh đồng, những khe suối và rừng cây, qua tiếng chim ca, qua bông hoa
đang nở, qua mọi tạo vật chung quanh…
Vua Đavít cảm nhận được vinh quang ấy rạng ngời lên trong vũ trụ nên đã thốt
lên:
“Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa.
Không trung loan báo việc tay Người làm” (Tv 19, 2)
* Tình yêu của Thiên Chúa được hiển dung (được tỏ bày) rõ nét nơi tình thương
chan chứa của người cha ngày đêm lao nhọc vì con, qua sự hi sinh miệt mài của
người mẹ, vắt kiệt sức mình để chăm lo cho đàn con khôn lớn…
* Và đặc biệt, Thiên Chúa vẫn hiển dung (tỏ lộ mình ra) nơi những anh chị em
cùng sống cùng ta, nhưng tiếc thay, chúng ta không cảm nhận được, nên bỏ lơ, nên
thờ ơ và không còn muốn dựng lều chung sống với những hiện thân của Chúa chung
quanh mình.
Hôm xưa, ba môn đệ vui sướng nhận ra Thiên Chúa hiển dung nơi thân phận người
phàm của Đức Giê-su, thì hôm nay, nguyện xin Chúa cho chúng ta được nhận ra Chúa
hiển dung nơi những anh chị em đang sống chung quanh. Nhờ đó, chúng ta sẽ cảm
nhận được hạnh phúc chan hoà vì được sống cùng, sống với những chi thể của Chúa
mỗi ngày và có thể reo lên như thánh Phê-rô hôm xưa: chúng con được ở chung với
nhau nơi đây thì thật là hạnh phúc.