Có một vị lãnh chúa rất giàu có, gia sản ruộng vườn bao la. Gần nơi ông ở có một
người nông dân tuy nghèo nhưng rất giàu lòng tham. Ngày nọ, vị lãnh chúa nói với
người nông dân: “Tôi sẽ cho anh tất cả những phần đất nào mà anh có thể chạy bao
quanh, tính từ khi mặt trời bắt đầu mọc cho đến khi mặt trời lặn. Nếu anh trở về
đến điểm xuất phát trước khi mặt trời chìm khuất sau đồi, thì anh sẽ làm chủ tất
cả những vùng đất anh đã chạy bao quanh. Nếu không, anh chẳng được gì.”
Người nông dân nghe lời vị lãnh chúa hứa mà tưởng như mơ! Đúng là một cơ hội
ngàn vàng. Thế là đến sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi rặng núi, anh
cắm đầu phóng chạy như bị cọp đuổi sau lưng. Trước hết, anh chạy bao quanh một
khu rừng già đầy gỗ quý. Thế là chỉ trong buổi sáng, anh trở thành chủ nhân của
hàng trăm mẫu rừng.
Mặt trời lên cao, nắng như đổ lửa, mồ hôi đầm đìa, nhưng anh vẫn tiếp tục chạy
phăng phăng bao quanh đồng lúa phì nhiêu bao la bát ngát. Thế là đến xế chiều,
anh là người điền chủ giàu có nhất vùng.
Mặt trời sắp lặn, chỉ cách ngọn đồi chỉ chừng một con sào, anh lại thấy từ xa
một con suối lớn nước chảy lênh láng tràn bờ. Anh tự nhủ lòng: Nếu ta không làm
chủ được con suối nầy thì toàn bộ cánh đồng mà ta vừa thu tóm được phải đành bỏ
khô. Thế là anh dồn hết hơi tàn lực kiệt, quyết chạy bao quanh con suối.
Cuối cùng, lồng ngực như muốn vỡ tung ra, anh thở hồng hộc như con bò bị thọc
tiết… Mặt trời bắt đầu lặn, chỉ còn là một vầng bán nguyệt đỏ ối sắp chìm xuống
đỉnh đồi. Anh phải cố chạy nhanh cho tới nơi xuất phát, nếu không kịp thì tất cả
chỉ còn là hư không. Và rồi khi chỉ còn mươi bước nữa là tới đích, anh ngã gục
xuống… vỡ tim!
Thế là cuối cùng, anh chỉ còn được hưởng vài thước đất để chôn vùi thân xác!
(phỏng theo chuyện ngắn: “Cướp đất” của Văn Hào Lev Tolstoi)
Câu chuyện vừa rồi là một minh hoạ rất thực về nhân loại hôm nay. Không phải chỉ
có một mà hàng triệu, hàng triệu người chạy như điên cuồng trong cuộc đua tranh
không khoan nhượng để giành lấy cho mình thật nhiều của cải, vàng bạc, ruộng
đất... như người nông dân tham lam trên đây để rồi cuối cùng cũng mang chung số
phận với anh ta: chỉ còn một nấm mồ!
Người phú hộ trong Tin Mừng hôm nay cũng học theo sách đó.
Khi ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, ông “mới nghĩ bụng rằng: 'Mình phải làm gì
đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu!' Rồi ông ta tự bảo: 'Mình sẽ làm thế
này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc
lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề
của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã!'
Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: 'Đồ ngốc ! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng
ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?' Rồi Chúa Giê-su kết luận:
“Vậy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên
Chúa, thì số phận cũng như thế đó."
Xét cho cùng, thế giới hôm nay không thiếu những người học theo sách của nhà phú
hộ hay của người nông dân tham của trên đây.
Trong tôi vẫn có lòng tham của người nông dân ngu dại, hằng thúc đẩy tôi thu
tóm, ky cóp cho thật nhiều, không bao giờ thấy đủ.
Trong tôi cũng có một gã phú hộ dại khờ, tìm cách cơi nới thêm kho lẫm để chất
cho đầy của cải chóng qua.
Nếu chỉ biết thu gom, ki cóp của cải vật chất mà lãng quên linh hồn thì chúng ta
cũng đang đi vào vết xe của người phú hộ và người nông dân đáng thương kia.
Trái lại, nếu hôm nay chúng ta khôn khéo tích trữ thật nhiều của cải thiêng
liêng, trở nên người giàu có trước mặt Thiên Chúa, thì chúng ta có thể an tâm tự
nhủ lòng mình: Hồn ta ơi, hãy hoan lạc và vui mừng, vì ngươi đã có một kho báu
trên trời. Mai đây tha hồ vui hưởng!