Trong cuộc đời rao giảng, Chúa Giêsu
thường dùng dụ ngôn, hay lấy những hình ảnh, sự vật, những câu chuyện hằng ngày
để dạy dỗ dân chúng. Điều đó không có gì lấy làm ngạc nhiên lắm khi người thông
luật đặt câu hỏi: ” Ai là người thận cận của tôi ? “. Chúa Giêsu đã không trả
lời trực tiếp, thay vì trả lời, Ngài đã kể dụ ngôn người Samari nhân hậu.
Chúa Giêsu đưa ra một dụ ngôn rất quen thuộc nhưng lại rất ấn tượng khi được
Chúa Giêsu kể chuyện: một khách bộ hành đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, bị bọn
cướp đánh nhừ tử, trấn lột và rồi chúng bỏ người bộ hành nửa sống nửa chết ở bên
đường. Thầy tư tế và thầy Lêvi đi ngang qua, hai thầy này đều tránh qua bên kia
mà đi, trong khi người Samari ngoại đạo lại xuống ngựa, đứng lại, băng bó vết
thương và chở người bị nạn đến nhà trọ, nhờ chủ quán giúp đỡ, tốn phí bao nhiêu
Ông sẽ lo lắng hết.
Đức Giêsu hỏi vị thông luật đặt câu hỏi: ”Vậy ai là kẻ thân cận của kẻ bị hại“.
Hỏi tức là trả lời. Thực tế ở đây người bị nạn không hề biết người Samari và
ngược lại người Samari cũng không biết người bị hại. Đây là nét rất đẹp của Tin
Mừng. Người thông luật đáp: “Chính là kẻ thực thi lòng thương xót“. Đức Giêsu
liền bảo Ông: ”Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy” (Lc 10, 37).
Chúa Giêsu thường đưa chúng ta tới một sự ngạc nhiên, bất ngờ và sự bất ngờ này
là “ người lân cận “. Và người anh hùng ở đây là người Samari nhân hậu. Chúng ta
phải hiểu rõ: câu chuyện này được Chúa Giêsu nói với người Do Thái. Những người
Do Thái coi người Samari như kẻ phản bội, người đáng bị khinh bỉ và là người thờ
tà ma, tà thần. Do đó, những người nghe Đức Giêsu kể dụ ngôn này bị choáng váng,
khó chịu, giận dữ khi Chúa đề nghị với họ noi gương, bắt chước người Samari nhân
lành. Chúa nói: ” Hãy yêu như Chúa yêu “. “ Yêu rồi làm gì thì làm “. Nói rất dễ
nhưng thực hành yêu thương mới khó. Những hành động, những việc làm bác ái, yêu
thương cụ thể thường khác với những lời nói hoa mỹ, những lời nói suông. Chúa
Giêsu muốn chúng ta thực hành hơn là chỉ nói: ” Hãy đi và làm như vậy “. Thầy tư
tế và thầy Lêvi tránh qua một bên mà đi vì họ giữ luật Do Thái, sợ đụng vào nạn
nhân sẽ bị ô uế, sợ bọn cướp còn ẩn núp, còn rình mò đâu đây, sơ rắc rối và sợ
phiền hà tới mình. Ở đời, sở dĩ, nhiều khi chúng ta không dám làm điều gì đó cho
người anh em vì chúng ta sợ tốn phí, sợ mất thời giờ, sợ tốn công sức và sợ đủ
thứ. Nên, thái độ của chúng ta thường thích được an thân cho khỏe, cho nhàn.
Thầy tư tế và thầy Lêvi sợ lụy vào thân, sợ lỗi luật vv…Còn người Samari đã can
đảm bất chấp mọi sự để chỉ biết có một việc trước mắt phải làm là cứu người bị
cướp đánh bị thương, bỏ nửa sống nửa chết ở bên đường vắng. Thực tế, Chúa Giêsu
đang dạy mọi người, đang dạy nhân loại bài học yêu thương. Yêu thương không có
nghĩa là cho đi một cái gì, nhưng là cho đi chính bản thân của mình.
Bài học này phải là bài học mỗi người chúng ta thuộc nằm lòng trên môi và trở
nên động lực mạnh mẽ khiến chúng ta luôn thực hành bác ái. Hãy bắt chước người
Samari nhân hậu vì người Samari nhân lành là hình ảnh của chính Chúa Giêsu. Hãy
bắt chước các vị thánh và bao nhiêu người sống tốt lành khác. Mẹ Têrêsa Calcutta
để lại mẫu gương bác ái tuyệt vời vv…Yêu rồi làm gì thì làm như thánh Gioan đã
rao giảng và mãi mãi rao giảng. Yêu rồi làm sẽ giúp chúng ta có rất nhiều sáng
kiến để phục vụ tha nhân, phục vụ mọi người. Yêu thật sự như Chúa yêu sẽ giúp
chúng ta quên đi và luôn can đảm vượt qua mọi trở ngại để đến với những người
đang cần chúng ta giúp đỡ.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn biết yêu như Chúa yêu để cái cốt lõi
của Tin Mừng là yêu thương sẽ không làm cho chúng con quên lãng. Amen.